Cô ta về đến nhà, ném đống rơm rạ xuống đất, đi vào trong phòng nói với Châu Văn Thanh ở trên giường: “Bà Vương đúng là lòng dạ độc ác, chỉ chút rơm này mà đòi năm hào tiền của em, đều là hàng xóm của nhau, chút đồ này cũng đòi tiền, thật không có lương tâm.”
Châu Văn Thanh buồn bực vì nghe cô ta lải nhải: “Nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì? Mau lên trên sửa mái nhà đi, giường ẩm hết rồi đây này, không có chỗ ngủ.”
“Được, anh ở bên dưới nhìn hộ em.” Lục Thảo uống vài hớp nước mát.
Nhà dột mưa, hôm qua cô ta đã leo lên xem sao nhưng chỉ có thể dùng rơm che lại.
Châu Văn Thanh ở bên dưới giữ thang, còn Lục Thảo chậm rãi bò lên.
Cô ta có hơi sợ độ cao, cơ thể run cầm cập đi lên.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Châu Văn Thanh ăn mặc mỏng manh, anh ta gào lên trên: “Cô nhanh chút đi, không phải chỉ có một lỗ thủng thôi sao? Sửa lại một chút là được, cô nhìn bộ dáng này của cô đi, lại còn rụt cổ nữa.”
Lục Thảo chậm rì rì dùng rơm che lỗ hổng lại, vốn muốn làm ít bùn nhưng nhìn Châu Văn Thanh ở bên dưới, nghĩ lại vẫn nên bỏ đi.
Sau mười mấy phút, Lục Thảo nói với Châu Văn Thanh chỉ dùng một chân giữ thang ở bên dưới: “Văn Thanh, anh giúp em giữ cẩn thận đi, em muốn xuống.”
“Cô nhanh tí được không, lạnh chết đi được, tôi còn muốn về nằm nữa.”
“Được, anh giữ chắc vào nhé.” Ngón tay của Lục Thảo run rẩy, bò từng chút một xuống.
Mặt đất mới ngâm nước mưa lại thường xuyên không có người ở nên đất rất trơn, Châu Văn Thanh chỉ dùng một chân hơi giữ cái thang, loại trơn trượt này hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Cầu thang trực tiếp đổ xuống, Lục Thảo sợ hãi nắm chặt cái thang nhưng vẫn ngã xuống đất.
Châu Văn Thanh cũng bị cái thang đẩy lảo đảo một cái.
“Chết tôi mất thôi.” Lục Thảo chậm rì rì bò dậy khỏi mặt đất, cô ta nhìn xung quanh, cũng may không cao cho lắm, bằng không cô ta đã thảm rồi.
Châu Văn Thanh chống eo đứng dậy: “Cô bị làm sao đấy hả? Cô nhìn cô chẳng được cái tác dụng gì hết…”
Lục Thảo tức điên lên được: “Châu Văn Thanh, anh đừng quá đáng, đây là việc tôi nên làm sao? Đây là việc đàn ông nên làm, anh không giữ chắc thang còn đổ tại tôi!”
“Không… không phải tôi không biết làm hay sao?” Khí thế của Châu Văn Thanh yếu hơn: “Còn nữa, nếu như cô không muốn gả cho tôi vậy tại sao trước đây cô còn vu hại tôi trước mặt nhiều người như vậy, cô nhìn danh tiếng của tôi bây giờ mà xem, tôi bị cô hại thảm mà cô còn đổ tại tôi!”
Lục Thảo gân cổ lên cãi: “Còn không phải vì tôi quá thích anh hay sao? Là lúc trước là anh kết đối tượng với tôi, hơn nữa anh ăn nhiều trứng gà của tôi như thế, dựa vào cái gì không lấy tôi?”
Châu Văn Thanh bực mình phất tay: “Đừng cãi nhau nữa, hôm nay coi như là lỗi của tôi đi, tôi đọc thơ cho cô nghe.”
Nghe giọng đọc thơ của Châu Văn Thanh, Lục Thảo cũng không hài lòng như thường ngày nữa, nhưng trong lòng vẫn bớt tức hơn.
Hóa ra kết hôn khổ như thế, mệt như thế, sớm biết thế này cô ta đã kết hôn muộn một chút rồi.
…
Con người Tiết Ngạn này, sau khi uống say sẽ nhớ vô cùng rõ chuyện đã xảy ra khi say rượu.
Anh nghĩ đến mấy lời mà mình nói hôm qua đó, đặt biệt là mấy lời nói đùa kia, từ lúc tỉnh lại đã ngồi trên giường hai tiếng không nhúc nhích rồi.
Nhưng nghĩ đến tối hôm qua, môi anh lại thi thoảng nhếch lên.
“Anh cả, chị Giai Giai lại sao vậy ạ?” Tiết Khiêm không nhịn được mà hỏi.
Tiết Ngạn vẫn giữ bản mặt lạnh lùng đó, ngón tay của anh chợt cuộn lại, không đáp lời.
Anh nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định giả bộ không nhớ chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Lục Giai Giai nhoài người trên bàn học thuộc lịch sử, vừa ngẩng đầu liếc mắt đã thấy Tiết Ngạn đi vào cửa.
Dấu răng trên cổ cô thấp thoáng đau nhức, cô lẩm bẩm, quay đầu không nhìn anh nữa.
“Sao thế?” Tiết Ngạn thấp giọng hỏi.
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn đặt vài viên kẹo sữa thỏ trắng lên bàn: “Mới mua cho em, sau này lúc nhàn rỗi có thể ăn một viên!”
Ai muốn nói cái này!
Lục Giai Giai bĩu môi hỏi anh: “Anh có biết hôm qua anh say rượu không?”
“Có say rượu, ngủ một tối ở nhà.”
“!”