Hôm nay cô sắp bị Tiết Ngạn sờ hết rồi, thật sự… cả đời này cũng chưa từng nghĩ sẽ như thế.
Vẻ u ám trên người Tiết Ngạn đã sớm tản đi, anh ôm Lục Giai Giai không buông, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, trực tiếp đổi cách gọi: “Vợ, anh khó chịu lắm.”
“?” Lục Giai Giai cố gắng không có biểu cảm gì, nhưng tên to xác Tiết Ngạn này lại ra sức cọ lên người cô, cô thật sự không nhịn được, trực tiếp xù lông nhím: “Anh khó chịu thì anh nhịn đi, anh tránh ra, em muốn về phòng ngủ!”
Cô tức đến mức giọng mềm nhũn, tối nay cô đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình rồi.
Người đàn ông này uống say không chỉ giở trò lưu manh mà còn biết làm nũng, tỏ vẻ đáng thương sờ mó lung tung.
“Vợ ơi…”
“Không được phép gọi!”
“Không phải em thích anh sao?” Tiết Ngạn nhìn cô với vẻ có lý chẳng sợ: “Thích anh tại sao không cho anh gọi?”
“…” Lục Giai Giai đẩy anh, nhưng Tiết Ngạn cao lớn, chút sức lực đó của cô hoàn toàn không đáng nhắc tới, sau đó cô nói với vẻ mặt không thay đổi: “Anh muốn gọi thế nào thì gọi, nhưng chỉ có thể gọi vào hôm nay, bây giờ thả em ra.”
Tiết Ngạn nhìn gương mặt nhỏ căng chặt của Lục Giai Giai, sáp tới hôn một cái.
Lục Giai Giai: “…”
“Vậy em nói người mà em để ý nhất chính là anh, người mà em nhớ nhất là anh, người mà em yêu nhất cũng là anh đi.”
“…”
Lục Giai Giai bị quấn riết không buông, cùng Tiết Ngạn dây dưa hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cô nổi nóng, Tiết Ngạn mới chịu nghe lời rời đi.
Cô vừa vào cổng thì phòng của mẹ Lục mở cửa, thấy Lục Giai Giai từ cửa lớn đi vào, bà ta hỏi: “Muộn như vậy sao còn ra ngoài?”
“À, bên ngoài có một con mèo hoang nên con ra ngoài xem sao.”
“Mau ngủ đi, trời lạnh lắm.”
Lục Giai Giai khẩn trương về phòng, cô lấy gương ra soi cổ.
Trên người cô vốn rất dễ để lại dấu tích, một cái cắn này của Tiết Ngạn lại dùng lực, dấu răng hiện ra rõ ràng, đụng một cái còn thấy hơi nhức.
Cũng may khi ra ngoài không buộc tóc mà để xõa trên vai, che đi dấu vết trên cổ, bằng không chắc chắn vừa liếc mắt cái đã nhìn ra ngay.
Lục Giai Giai lấy thuốc mỡ ra bôi, cũng không biết tác dụng có lớn không nữa.
Cô nằm trên giường, cảm thấy chỗ nào cũng đau nhức, Tiết Ngạn uống say sức lại lớn, vừa giữ vừa cọ, đặt biệt là ở eo, hình như lại để lại vết đỏ nữa rồi.
Lục Giai Giai hồi tưởng lại mỗi một hành động vừa rồi của Tiết Ngạn, cảm thấy người đàn ông này đúng là kỳ cục, chẳng nói gì cả, lúc nổi nóng vừa dữ vừa tàn nhẫn, chỉ hận không thể gặm cô.
Cô nghĩ, nếu như Tiết Ngạn không được cho lắm thì tốt, cô thật sự thấy sợ anh rồi.
Nếu không phải lần nào anh cũng vừa vội vừa dữ thì cô cũng sẽ không muốn gả cho anh muộn một chút.
…
Ngày hôm sau, Lục Giai Giai rời giường muộn, chủ yếu là dậy tìm rất nhiều quần áo, sau đó quyết định dùng khăn quàng cổ sớm.
Cuối tháng chín, không có một người nào nhàm chán đi đeo khăn quàng cổ cả.
Trương Thục Vân vội vàng đi tới hỏi: “Em gái, sao ngay cả khăn quàng cổ cũng đeo luôn vậy, có phải lạnh không? Hay là kêu mẹ làm thêm cái chăn cho em.”
Lục Giai Giai nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, hai ngày trước bị cảm nên em đề phòng thêm thôi.”
“Không sao thì tốt.”
Lục Giai Giai ăn xong bữa sáng rồi đi làm, trên đường gặp được Lục Thảo đang cột một đống to rơm rạ.
Lục Thảo bị cảm, vẫn luôn lau nước mũi, nhưng bệnh nặng nên nước mũi vẫn luôn chảy, cuối cùng dứt khoát dùng tay lau tới lau lui.
Cô ta nhìn thấy Lục Giai Giai, không nhịn được mà tỏ vẻ quái gở: “Chị họ, cơ thể này của chị cũng yếu quá nhỉ, mưa có một trận mà cũng có thể vào viện được, lãng phí tiền biết bao.”
“Cô khỏe thế sao vẫn bị cảm?” Lục Giai Giai nhìn thấy cô ta vẫn luôn lau nước mũi mà nhíu mày.
Lục Thảo đắc ý: “Tôi bị cảm nhưng tôi không đi viện khám, số tiền này không phải đã tiết kiệm được rồi hay sao, nào có sốt như chị, còn phải đi viện.”
“…” Đây là phát ngôn kỳ cục gì vậy.
Lục Giai Giai nhấc chân đi tiếp: “Sốt không đi viện lẽ nào ngồi nhà đợi chết hay sao? Hơn nữa nếu tôi không đi viện chính là ngại phiền phức, còn cô không đi viện chắc chắn là vì thiếu tiền.”
“Không phải chỉ là có tiền thôi sao? Tôi chẳng thèm.”
Lục Thảo vác đống rơm rạ trên lưng rời đi với vẻ thanh cao.