“!” Lục Giai Giai chớp mắt căng thẳng, đầu óc bị sự lưu manh của anh làm cho không nghĩ ngợi được gì nữa, cô chưa bao giờ nghĩ Tiết Ngạn uống say sẽ thành ra như vậy.
Sao lại khốn nạn như vậy, lời gì cũng dám nói.
“Sao em vẫn chưa nói? “Giọng nói của Tiết Ngạn rất nhẹ, nhưng lại thấp đến nguy hiểm, anh chậm rãi chôn mặt vào cổ Lục Giai Giai, cắn một cái.
Cơn đau nhức truyền đến, đuôi mắt của Lục Giai Giai hơi đỏ lên, cô nổi điên cào cổ Tiết Ngạn, nhưng đối phương không nói gì cả, chỉ có cô đau đến mức nước mắt sắp ứa ra.
Vào đêm, gió lạnh thổi qua, tóc của Lục Giai Giai xõa tung, cô nhạy cảm đến mức mỗi khi sợi tóc chạm vào mặt đều cảm giác được rõ ràng.
Lục Giai Giai giống như bị Tiết Ngạn tha vào trong sào huyệt, vừa hung dữ vừa nguy hiểm.
“Mau nói!” Tiết Ngạn ấn lên eo cô.
Lục Giai Giai tủi thân muốn chết, cô trừng mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ dữ tợn, đợi ban ngày người này tỉnh rượu rồi, cô nhất định sẽ trừng trị anh một trận.
Lục Giai Giai nổi nóng, cô nhắm mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em vô cùng, vô cùng muốn gả cho anh.”
“Không đúng, không có chút tình cảm nào cả, không phải như vậy!” Tiết Ngạn nghiêm khắc giống giáo viên chủ nhiệm.
“Vậy phải nói thế nào?”
“Em nên nói như vậy, em vô cùng, vô cùng muốn gả cho Tiết Ngạn!” Giọng nói của anh cực kỳ vang đội hữu lực, thuận tiện mang theo ngữ điệu chỉ dẫn.
“…” Lục Giai Giai mím môi, cố gắng bắt chước: “Em vô cùng, vô cùng muốn gả cho Tiết Ngạn!”
“Không đúng, em nên nói là Lục Giai Giai vô cùng, vô cùng muốn gả cho Tiết Ngạn!”
Lục Giai Giai cố gắng nói: “… Lục Giai Giai vô cùng, vô cùng muốn gả cho Tiết Ngạn.”
“Không đúng, không có tình cảm, em phải có tình cảm.”
“…” Lục Giai Giai nghi ngờ có phải Tiết Ngạn đang cố tình gây sự hay không, cô hít một hơi thật sâu: “Lục Giai Giai vô cùng, vô cùng muốn gả cho Tiết Ngạn!”
Nếu như cô không thích anh thì đã sớm gọi người đánh anh rồi.
“Không phải như vậy.” Tiết Ngạn nổi nóng, giống như một con sói dữ lại muốn há miệng cắn Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai giơ tay nhéo tai anh: “Lão tổ tông, rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”
“Anh muốn, anh muốn…” Tiết Ngạn dường như không biết nên nói thế nào, anh nóng nảy một lúc rồi cụp mí mắt.
Vừa rồi còn hung dữ, bây giờ lại trở nên vô cùng đáng thương.
“Có phải em không muốn gả cho anh, không muốn kết hôn với anh không?” Tiết Ngạn dứt khoát bảo: “Em không thích anh, nói không chừng trong lòng em đã thích người đàn ông khác rồi!”
Anh hung dữ ấn vai Lục Giai Giai, nặng nề bảo: “Chỉ có thể thích anh, chỉ có thể gả cho anh, chỉ có thể muốn kết hôn với anh!”
Lúc này Tiết Ngạn trút hết toàn bộ mặt tối tăm trong mình, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai, cả người không có biểu cảm gì, nguy hiểm đến đáng sợ.
Anh lại gần mặt Lục Giai Giai từng chút một: “Biết anh muốn thế nào không, muốn phải thật lòng, anh muốn khi em nói phải thật lòng.”
Màn đêm yên tĩnh tối tăm và vắng lặng, Tiết Ngạn điên cuồng dọa người, Lục Giai Giai chớp mắt, ngây người ra tại chỗ một lúc.
Trong lòng cô rất khó hiểu, vậy mà cô lại không cảm thấy sợ, ngược lại rất bằng lòng thuận theo anh.
Cô hơi dừng lại, nhấn mạnh từng chữ một: “Tiết Ngạn, em vô cùng, vô cùng muốn gả cho anh, em rất thích anh, quãng đời còn lại muốn trải qua cùng anh.”
Môi trường sống từ nhỏ của cô đã tập thành cho cô thói quen chưa bao giờ để mình thiệt thòi ở mặt tình cảm.
Giống như chuyện của cô với Tôn Thành Trúc, cô không thích, cho dù Tôn Thành Trúc có uy hiếp cô thế nào thì cô cũng sẽ không đồng ý kết đối tượng với anh ta.
“Thật sao?” Có lẽ biểu cảm trên mặt Lục Giai Giai quá nghiêm túc nên ngược lại Tiết Ngạn sững sờ.
Lục Giai Giai nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của anh mà gật đầu: “Chính là vô cùng, vô cùng muốn gả cho anh, có thể thả em ra được không?”
“Em đồng ý với anh, liệu có thể động phòng được không?” Tiết Ngạn ngơ ngác hỏi.
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn lại áp sát vài phân: “Có phải không?”
“… Tiết Ngạn, anh thật sự uống say rồi?” Lục Giai Giai hít một hơi thật sâu: “Anh có thể đừng luôn nghĩ mấy chuyện này được không?”
“Anh rất muốn cởi áo em, anh rất muốn…”
Tiết Ngạn còn chưa nói xong, Lục Giai Giai đã đẩy đầu anh một cái, thuận tiện che miệng anh: “Anh uống say rồi… sao lại lưu manh… lưu manh như vậy!”