Tiết Ngạn chính là một tên ma quỷ, Lục Giai Giai thảm rồi, với vóc người đó của chị họ cô ta, dày vò hai lần đã sợ chết khiếp, cô ta đang đợi mẹ Lục hối hận đây.
Nhà họ Tiết vừa xây xong nhà chính đã rào sân trước.
Tiết Ngạn làm việc ở trên thị trấn, một cô gái yếu đuối như Lục Giai Giai ở nhà chắc chắn cần phải phòng vệ thật tốt.
Tiết Ngạn đặc biệt tới bãi rác tìm chai bia, đập vỡ rồi gắn lên trên cùng.
Mẹ Lục may một bộ đồ kết hôn màu đỏ cho Lục Giai Giai, tham khảo kiểu dáng thời thượng nhất trên thị trấn, còn làm một đôi giày thêu hoa.
Lục Giai Giai cuối cùng cũng may xong áo Liệt Ninh và áo sơ mi cho Tiết Ngạn trước ngày sinh nhật một tuần.
Kiểu dáng trực tiếp tham khảo áo Liệt Ninh của cô.
Hai người đã hẹn cùng nhau đi chụp ảnh kết hôn, hai ngày trước khi kết hôn chắc hẳn có thể rửa xong ảnh.
Buổi chiều Tiết Ngạn đi tìm Triệu Xã Hội mượn xe đạp, Triệu Xã Hội vừa mới tan làm về, trông thấy Tiết Ngạn mà đỏ cả mắt.
Tiết Ngạn đang nói chuyện với cha Triệu, trên người không có vẻ sắc bén ban đầu nữa mà thêm vài phần thong thả.
“Vâng, sáng ngày mai xuất phát, nếu như muộn thêm sẽ không rửa kịp ảnh trước khi kết hôn, hơn nữa đã tháng mười một rồi, thời tiết lạnh, cháu sợ cô ấy lạnh.”
Nhắc đến Lục Giai Giai, luôn có thể nhìn ra vẻ ấm áp từ trong nét mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn.
“Được, vậy tối nay cậu đạp qua đó đi, chiều mai trả về cho chúng tôi là được.” Tay mẹ Triệu cầm thịt muối: “Mấy thứ này chúng tôi không lấy, chỉ mượn một cái xe thôi, sao có thể nhận đồ quý giá như vậy của cậu được.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Đây là việc nên làm, đồ dùng để kết hôn không thể tiết kiệm, thím Triệu cứ nhận đi.”
“Vậy được, cậu đạp đi đi.”
Triệu Xã Hội: “…”
Đây là mẹ ruột của anh ta sao? Thậm chí còn không hỏi anh ta lấy một lời.
Tiết Ngạn gật đầu với Triệu Xã Hội sau đó đẩy xe đạp ra khỏi cửa, con ngươi màu đen của anh hơi di chuyển, sau đó đạp xe đạp rời đi.
Bây giờ tiền mà anh gom được có thể mua được một chiếc xe đạp dễ dàng, nhưng tài chính công khai của anh lại không hẳn đã đủ.
Bằng không rất dễ bị người phát hiện ra dị thường, đến khi đó anh không giải thích được nguồn tiền ở đâu, chuyện đầu cơ trục lợi cũng sẽ bị người phát hiện.
Ngày hôm sau, Tiết Ngạn lấy bộ đồ mà Lục Giai Giai đã may xong cho anh từ sớm ra.
Bộ quần áo này chỉ thử một lần đúng hôm Lục Giai Giai tặng đó, những thời điểm khác đều được anh cất cẩn thận trong tủ.
Hôm nay lại được anh mặc lên, Tiết Ngạn soi gương.
Anh chưa bao giờ từng mặc đồ Liệt Ninh, bây giờ mặc vào quá giống quân trang.
Năm đó Tiết Ngạn cũng muốn làm lính, nhưng vì thành phần kém nên chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Tâm trạng của anh mất ổn định, kích động đến mức bụng ngón tay vẫn luôn chà vào nhau.
“Đạp xe cẩn thận, đừng để Giai Giai ngã.” Cha Tiết thấy anh đi cùng tay cùng chân, lo lắng nhắc nhở.
Tiết Ngạn nuốt nước miếng: “Con biết rồi.”
Tiết Ngạn vừa lên xe đã nắm chặt ghi đông, gân xanh trên ngón tay hơi nổi lên, gương mặt càng căng chặt hơn.
Đến nhà họ Lục, hôm nay Lục Giai Giai đặc biệt thắt dây buộc tóc màu đỏ, cũng mặc bộ đồ Liệt Ninh.
Cô đã bại bởi hai bím tóc lưu hành nhất ở thời đại này, cầm túi chạy ra khỏi phòng.
Con gái ở độ tuổi này vốn nên trẻ trung linh động, Lục Giai Giai từ nhỏ được nuông chiều, trên người có một loại sức sống mà thiếu nữ thời đại này ít có.
Lúc cô cười rạng rỡ nhất, đôi mắt màu lưu ly như có ánh sao lấp lánh, gò má trắng trẻo cũng hơi nhô lên, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
“Tiết Ngạn.” Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ chạy tới trước mặt Tiết Ngạn.
Trong đầu Tiết Ngạn toàn là cô, nhìn đến ngây người, nghĩ qua vài ngày nữa bọn họ sẽ mãi mãi buộc lại với nhau mà cả người căng cứng đến mức sắp không nhúc nhích được.
Anh mím môi, “ừm” nhẹ một tiếng.
“Đệm, mang cả đệm nữa.” Mẹ Lục vội vàng đi ra ngoài đặt đệm lên yên sau xe.
Cha Lục ngồi ở cửa hút thuốc.
Mẹ Lục đi tới bên cạnh cha Lục, đè thấp giọng nói: “Có gì mà phải lo? Một tuần sáu ngày Tiết Ngạn ở trên thị trấn, con gái thì ở nhà, giống như chưa gả đi thôi mà.”