“Sao mà giống được?” Cha Lục mang vẻ mặt muốn từ từ lý luận với vẻ Lục: “Có thể giống được sao?”
Mẹ Lục cúi người đấm cha Lục hai cái: “Lão già chết tiệt nhà ông, vậy ông nói phải làm sao hả?”
Cha Lục quay mặt sang chỗ khác: “Tôi buồn bực, khó chịu cũng không được sao?”
“Vậy ông khó chịu tiếp đi.” Mẹ Lục đi vào nhà, sau đó lại lùi về nhỏ tiếng bảo: “Tuyệt đối đừng để người nhà biết con gái vẫn sẽ ở nhà, tôi phải tính toán cho kỹ đã, để bọn chúng cầu con gái sống ở nhà, như vậy con gái mới không chịu thiệt…”
“Tôi còn có thể không biết hay sao?” Trên gương mặt nặng nề của cha Lục lại khó nhịn được sự phiền muộn: “Bà mau vào đi, để một mình tôi hút thuốc một lúc.”
“Hút đi, đừng hút quá lâu, lát nữa còn phải sửa xe đạp đấy.”
Mẹ Lục ít khi dịu dàng, bà ta vừa định quay người đi thì cha Lục lại lộ ra vẻ mặt bí hiểm: “Bà nó, bà nói xem hai ngày trước chúng ta vừa mới bàn xong hôm nay sẽ đi chụp ảnh kết hôn, đến hôm qua xe đạp đã hỏng, bà nói có phải ông trời đang ám thị chúng ta không nên gả con gái ra ngoài không?”
“…” Mẹ Lục nhướn mày: “Ông xác định xe đạp là tự nó hỏng sao?”
Bà ta cũng không tiện vạch trần lão già xấu xa này, vì khiến con gái gả đi muộn một chút mà ngay cả cái xe đạp mà mình thích nhất cũng nỡ làm hỏng.
Cha Lục gấp rồi: “Sao không phải là tự nó hỏng? Tự nó hỏng còn có thể trách tôi?”
…
Bây giờ không có đường công gì đó, vài ngày trước lại đổ mưa, có những nơi tích nước mưa nên đất rất lầy lội, đi vô cùng chòng chành, vừa lên vừa xuống.
Mấy hôm trước Tiết Ngạn chuẩn bị đồ kết hôn từng đạp xe đạp của cha Lục, vừa mới biết đạp đã gặp con đường khó đi như vậy, cũng may hai chân rất dài, trực tiếp chống được, bằng không thật sự có khả năng sẽ nghiêng xe.
Trước khi anh tới đã lau giày cẩn thận, bây giờ bên trên dính một tầng bùn, liếc mắt nhìn mà sắc mặt tối hơn một phần.
Lục Giai Giai nhìn vũng bùn trước mặt: “Em xuống trước nhé.”
“Em cứ ngồi yên, anh sẽ đạp chậm.” Tiết Ngạn thấp giọng dặn dò: “Ngồi vững, đừng xuống.”
Lục Giai Giai vì phối hợp với quần áo đã đặt biệt đi đôi giày giải phóng mới, Tiết Ngạn không nỡ để cô bước xuống con đường lầy lội.
Sau đó gặp phải đoạn đường bùn lầy, Tiết Ngạn cũng xuống dưới đẩy Lục Giai Giai đi.
Rõ ràng chiếc xe đạp vừa nặng vừa to nhưng ở trong tay Tiết Ngạn lại giống như món đồ chơi nhỏ, đẩy vô cùng nhẹ nhàng.
Nếu không phải Lục Giai Giai đi đường xa xôi thì anh chỉ hận không thể cõng cô qua.
Xuất phát từ sớm nhưng đến trưa hai người mới lên thị trấn.
Lục Giai Giai lấy cái gương nhỏ trong balo ra soi, lớp vảy máu trên trán cô đã rơi hết, lúc vừa rớt lộ ra phần thịt màu hồng phấn, trông nổi bật hơn màu da ở những chỗ khác trên mặt.
Cô vì khiến bản thân lên ống kính đẹp hơn mà mỗi ngày đều bôi một lớp thuốc mỡ dày lên vết sẹo, ngày nào cũng kiên trì không nghỉ, cuối cùng vết sẹo cũng nhạt dần.
Bây giờ nếu không phải sáp mặt tới nhìn thật kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra được.
Dù sao hôm nay cũng chụp ảnh kết hôn, Lục Giai Giai vô cùng để ý, cô đi tới trước mặt chồng chưa cưới của mình: “Anh có nhìn thấy không?”
Cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại, trên người còn mang theo hương thơm, cô lại gần anh, trong con ngươi của anh phản chiếu đều là cô hết.
Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển, khàn giọng đáp: “Nhìn thấy.
“Rõ không?”
“Rất đẹp.”
“…”
Lục Giai Giai lườm anh một cái, đầu ngón tay trắng trẻo chỉ lên vết sẹo trên trán: “Em nói cái này cơ mà.”
Tiết Ngạn lúng túng dời tầm nhìn đi, thuận theo ngón tay của Lục Giai Giai nhìn qua, anh lắc đầu: “Rất nhạt, không nhìn ra được.”
Lục Giai Giai lập tức vui vẻ, cô hào hứng bảo: “Vậy bây giờ chúng ta tới tiệm chụp ảnh thôi.”
“Đi ăn cơm trước đã.” Tiết Ngạn đẩy xe đạp, Lục Giai Giai đi đằng trước.
Người nhà họ Lục bao gồm cả Tiết Ngạn đều có một thói quen, đó là thích để Lục Giai Giai đi đằng trước bọn họ, như vậy cho dù đối phương có gặp chuyện gì thì bọn họ cũng có thể ngay lập tức phát hiện ra.
Giống như thường ngày, hai người ăn mì, trước khi đi Lục Giai Giai mua ba cái bánh bao.
Bây giờ nhà họ Lục không thiếu thịt nhưng cha Lục và mẹ Lục thích ăn, Lục Giai Giai đặc biệt xin hai tờ giấy dầu, một cái gói cho cha Lục và mẹ Lục, một cái gói cho cha Tiết.
Về phần đám trẻ, Lục Giai Giai định trở về sẽ làm một nồi thịt thỏ xào cay, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng bánh bao thì đắt, vẫn nên để trưởng bối thưởng thức thì tốt hơn.
Lục Giai Giai vừa cẩn thận cất đi, hai người đi ra cửa chính vừa vặn gặp Tôn Chấn Hưng.