“Đúng, sau này em sẽ giải thích với anh sau, sau này cần dùng đến.” Lục Giai Giai gật đầu.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn nhìn Lục Giai Giai: “Nhưng anh đọc không hiểu.”
Anh hỏi: “Em dạy anh?”
Lục Giai Giai lẩm bẩm: “Đương nhiên là em dạy anh rồi, bằng không ai sẽ dạy bổ túc miễn phí cho anh? Sau này phải chăm chỉ học, không học chăm chỉ sẽ đánh…”
Cô liếc mắt nhìn về phía Tiết Ngạn, cuối cùng nhìn xuống bên dưới anh.
Tiết Ngạn hơi dừng lại, cả người im hơi lặng tiếng rụt về sau.
Cô gái nhỏ này thật đòi mạng, hôm trước nổi nóng, chỗ nào cũng dám đá, cũng may anh trốn nhanh, bằng không bây giờ đã vào viện rồi.
Tiết Ngạn sa sầm mặt mũi, duỗi tay giữ hai má Lục Giai Giai, quay gương mặt nhỏ của cô qua: “Nghĩ lung tung gì thế?”
“Chẳng nghĩ gì cả.” Lục Giai Giai mập mờ lẩm bẩm, cô chu môi: “Không được phép nhéo mặt em nữa, bằng không sẽ cho anh biết mặt.”
Tiết Ngạn lặng lẽ buông ra, quả thật không có cách nào với oan gia này cả.
Anh đứng dậy, thấp giọng bảo: “Anh ra ngoài làm việc, em ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Lục Giai Giai gật đầu, đợi Tiết Ngạn ra ngoài, cô tiếp tục ghi lại các điểm kiến thức lên sách.
Viết khoảng nửa tiếng lại thấy hơi buồn ngủ nên dựa người lên bàn chớp mắt.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô mơ hồ tỉnh lại, Tiết Ngạn đi vào: “Ra ăn cơm thôi em.”
“Ừm.” Ngón tay của Lục Giai Giai hơi cử động.
Tiết Ngạn bất đắc dĩ, cúi người giúp cô đi giày.
Ba ngày này trên cơ bản đều là Tiết Ngạn giúp cô đi giày, Lục Giai Giai đã quen rồi.
Tiết Ngạn không biết đã làm việc gì mà trên trán túa mồ hôi, áo cũng cởi một lớp, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng.
Trên tay anh có vết chai, mỗi lần va chạm, nặng thì cảm thấy rất châm chích, nhẹ thì lại rất ngứa
Lục Giai Giai rụt cổ chân về sau, vết chai ở tay Tiết Ngạn đụng vào dấu răng, cô bị đau mới nghĩ đến chỗ đó từng bị Tiết Ngạn cắn.
Tuy bây giờ đã tốt lên rất nhiều nhưng da cô trắng, vẫn có thể nhìn thấy chút ít dấu vết.
“Ngồi yên.” Tiết Ngạn nắm chặt.
Trên người Lục Giai Giai vừa mềm vừa trơn, hơi bất cẩn một chút sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát, anh giúp cô đi giày chân trái, lại giơ tay nắm cổ chân phải.
Đột nhiên Lục Giai Giai lại nhéo lỗ tai anh, cô nổi nóng: “Tiết Ngạn, anh quá đáng, còn cắn em.”
“… Không phải đã qua rồi sao?” Tiết Ngạn không ngẩng đầu: “Anh cắn em ba phát, chứng tỏ chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
“Khác chứ.” Lục Giai Giai vẫn cảm thấy mình bị thiệt.
Tiết Ngạn xuyên qua cánh tay của Lục Giai Giai bế cô dậy: “Đi ăn cơm thôi, có chuyện gì về nhà nói sau.”
Lục Giai Giai lập tức xụi lơ, cô ở nhà hoàn toàn không dám nhắc đến loại chuyện này, bằng không sẽ luôn bị kéo lên giường.
Cô đi đằng trước, Tiết Ngạn đi phía sau cô, đến nhà bếp, anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Nghiệp Quốc dịch xuống một chỗ, anh ta lẩm bẩm, vô cùng chướng mắt đứa em rể tương lai này.
Vẫn là mẹ Lục chia cơm, bà ta đựng một bát thịt thỏ cho Lục Giai Giai trước, những người khác đều là nửa bát.
Từ sau khi Lục Giai Giai gả ra ngoài, nhà họ Lục liên tiếp ba ngày không được ăn đồ ngon.
Lục Giai Giai vừa đi, thịt tồn trong nhà cũng ăn hết, cũng không còn chú ba tặng thịt ăn trong truyền thuyết kia nữa, nhà họ Lục khôi phục lại cuộc sống trước kia, ngày nào cũng ăn trấu nhai rau.
Từ xa xỉ về tiết kiệm thật khó.
Trương Thục Vân nhìn thấy Lục Giai Giai mà sắp òa khóc, cô ta hận, hận mình không đủ tốt với Lục Giai Giai, bằng không sao em chồng lại gả đi nhanh như thế chứ.
Hôm nay lại được ăn thịt, lại còn ngon như thế, người nhà họ Lục chỉ hận Lục Giai Giai không thể ở luôn nhà họ Lục.
Lục Giai Giai ăn nửa bát thịt thỏ đã no, phần còn lại hiển nhiên bị đẩy về bên Tiết Ngạn.
Ba ngày trước, đồ cô ăn không hết đều sẽ cho Tiết Ngạn, hôm nay cũng theo bản năng đẩy qua.
Sau đó cô phát hiện ra có rất nhiều người đang nhìn mình.
“…” Cứ như thể mình bắt nạt Tiết Ngạn quá mức quang minh chính đại vậy, Lục Giai Giai cạn lời, ngón tay lại đẩy đến trước mặt mình.
Tiết Ngạn quay đầu, đổ cơm thừa trong bát Lục Giai Giai vào bát mình.
“Em gái, em ăn no rồi sao?” Lục Nghiệp Quốc lẩm bẩm, nghi ngờ Lục Giai Giai đặc biệt cho Tiết Ngạn ăn ngon.
Lục Giai Giai hé miệng, bất cẩn ợ một cái.
Lục Nghiệp Quốc: “…” Đúng là ăn no thật rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm cả đi.” Mẹ Lục gõ đũa lên bàn.