Lục Hoa rất không thích ứng được với tình trạng Lục Giai Giai không ở nhà, cô bé buồn bã hỏi: “Cô út, khi nào cô mới có thể về ạ?”
Mẹ Lục sợ Lục Giai Giai buột miệng lộ ra, da mặt căng lên: “Về cái gì mà về? Nào có ai gả ra ngoài rồi còn về nhà mẹ đẻ ở, nếu con gái bà thật sự về nhà ở, các người còn không phiền muốn chết à, đến khi đó cơm để các người nấu, quần áo để các người giặt, lại còn mất thể diện.”
Trương Thục Vân: “…” Cô ta oan uổng quá.
Nếu như em chồng ở nhà, cô ta chỉ hận không thể gióng trống khua chiêng chúc mừng.
Lúc Lục Giai Giai ở nhà không rõ, bây giờ đi rồi mới biết cô đã cống hiến cho nhà này bao nhiêu, chỉ thức ăn thôi đã nuôi sống cả một gia đình lớn rồi.
Em chồng mới đi có mấy ngày, ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn, buổi tối thèm chảy cả nước miếng, sắc mặt của các con cũng ngày một kém đi.
Trương Thục Vân hận mình không biết quý trọng cô em chồng tốt như vậy.
…
Trịnh Tú Liên dẫn đầu mở miệng: “Mẹ, em gái chính là em gái ruột của con, cho dù là lúc nào cũng thế cả, con bé có ở đâu thì con vẫn sẽ thương em ấy.”
“…” Vậy mà lại bị giành trước một bước, Trương Thục Vân vội vàng bảo: “Mẹ, sao con có thể khiến em gái giận được, con thích nấu cơm cho em ấy mỗi ngày, giặt quần áo cho em ấy mỗi ngày, một ngày không giặt quần áo cho em ấy thì con sẽ khó chịu.”
Lục Ái Quốc: “…”
Lục Giai Giai: “…” Chị cả thật sự càng ngày càng biết bày tỏ chân tình.
Mẹ Lục lẩm bẩm: “Nói mấy thứ này còn có tác dụng gì? Ăn cơm hết cho tôi.”
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, khóe môi hơi nhếch lên, gần như khiến người không nhìn ra được.
Lục Giai Giai ở bên dưới cào mạnh vào lòng bàn tay của Tiết Ngạn.
Vậy mà còn dám cười, có cười thế nào thì cô vẫn được chào đón như vậy đấy.
Tiết Ngạn thu lại tầm nhìn, ăn nốt phần cơm còn thừa.
Anh để Lục Giai Giai về nhà họ Lục ở là kết quả sau khi đã suy nghĩ nghiêm túc.
Anh làm việc ở bên ngoài, một tuần chỉ có thể về nhà một lần, nếu Lục Giai Giai ở một mình trong căn nhà của bọn họ, anh hoàn toàn không yên tâm.
Nhưng nếu để đám người cha Tiết chuyển vào, với tài nấu ăn của cha mình, anh càng không yên tâm hơn.
Cho nên anh dứt khoát để cô gái nhỏ tiếp tục được chiều chuộng ở nhà họ Lục.
Mẹ Lục biết Lục Giai Giai qua ba, bốn ngày nữa sẽ về nên không giống như lúc đầu tiễn cô kết hôn mà đau lòng như vậy nữa, ngược lại dặn dò: “Phải ăn nhiều cơm vào, đừng để đói bụng, có chuyện gì cứ về thẳng nhà tìm cha mẹ nhé.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Mẹ Lục cho Lục Giai Giai số thịt thỏ xào cay còn thừa để cô mang về buổi tối còn ăn.
Tiết Ngạn cầm đồ, trời đã sắp tối, tầm này là thời gian nghỉ ngơi, thôn dân đều đang nhìn đôi vợ chồng mới cưới này ở trên đường.
Lục Giai Giai xinh đẹp lại nhỏ nhắn, dáng người của Tiết Ngạn lại cao lớn cường tráng, trông thật sự rất xứng đôi.
“Không ngờ tiểu tử nhà họ Tiết này lại thật sự cưới được kiều thê, nghĩ đến lúc trước hai người họ suýt chút nữa thì cả đời không qua lại với nhau, Giai Giai vì không gả cho cậu ta mà còn nhảy sông, không ngờ đến hôm nay hai người họ lại kết hôn!”
“Bà hiểu cái gì, ngược lại tôi cảm thấy hai người bọn họ là nhân duyên trời định, bằng không làm sao tổ tiên của chúng ta lại để lại quy tắc gả cho ân nhân cứu mạng chứ, nói thật, tôi vẫn luôn cho rằng con gái nhà họ Lục sẽ gả lên thị trấn.”
“Chỗ chúng ta thật sự cũng không tồi cho lắm, tôi thấy tiểu tử nhà họ Tiết bây giờ không chỉ thoát khỏi thành phần mà còn có một công việc mà người trong thị trấn còn chẳng có, nhưng cậu ta cả ngày trưng bản mặt lạnh lùng, không biết có thương vợ không nữa.”
Hai người đi qua, đến đoạn đường ít người, Lục Giai Giai nhào lên lưng Tiết Ngạn: “Anh cõng em đi, có người hỏi thì cứ bảo em bị trẹo chân.”
Cô gái nhỏ đã tìm được một lý do rồi, Tiết Ngạn cúi người vác cô lên, sau đó cầm cái bình nhỏ và sách trên đất, bước từng bước một.
“Nhẹ quá, sau này ăn nhiều cơm lên.” Tiết Ngạn ước lượng.
“?” Lục Giai Giai bám tay lên vai anh, chu môi phản bác: “Nào có nhẹ, em thế này là vừa đẹp.”
Tiết Ngạn hơi dừng lại: “Quả thật, vừa đẹp.”
Giọng nói của anh hơi khàn, nghe kỹ sẽ thấy vô cùng trầm thấp, mỗi lần Tiết Ngạn dỗ cô, bên tai đều là âm thanh như vậy.
Lục Giai Giai đỏ mặt: “Sao anh luôn thích như vậy thế?”