Tiết Ngạn đảo đôi mắt đen: “Chỉ như vậy với em.”
Anh nói ngược lại chính là sự thật, khi nhìn thấy những cô gái khác, anh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.
Nhưng Lục Giai Giai thì khác, bắt đầu từ khi nhớ thương cô, trong giấc mơ của anh chỉ có mình cô.
Nên cai thế nào?
Tiết Ngạn nghĩ, chỉ sợ cả đời này cũng không thể cai được.
về đến nhà, Tiết Ngạn đặt cái bình nhỏ vào nhà bếp, vẫn còn bánh bao thừa từ hôm qua.
Anh về nhà cha, lại khiêng một túi gạo nhỏ về.
Buổi tối, Lục Giai Giai nhóm lửa, Tiết Ngạn nấu cơm.
Thi thoảng cô sẽ ném củi vào trong, Tiết Ngạn bỏ bánh bao vào trong nồi, lại bỏ cả thịt thỏ đã nấu chín vào trong rồi đậy nắp nồi vào.
Mùi thơm từ từ bay ra khỏi nồi.
Lục Giai Giai hỏi: “Anh lấy gạo về, cha với các em phải làm sao?”
“Có rất nhiều.” Tiết Ngạn chà sát ngón tay, anh thấp thỏm chú ý đến vẻ mặt của Lục Giai Giai: “Em biết anh bán đồ ở chợ đen, không thiếu thịt với lương thực.”
“Còn có thể kiếm tiền.” Lục Giai Giai quay người đặt tay lên đầu gối của Tiết Ngạn.
Cô ngẩng gương mặt nhỏ lên, ánh lửa phủ lên khuôn mặt cô, trong đôi mắt sáng lấp lánh: “Tiết Ngạn, anh thật lợi hại, chuyện gì cũng biết làm, trí nhớ còn vô cùng tốt.”
Lần trước khi chạy trốn ở chợ đen, con ngõ nhỏ vòng vèo phức tạp như thế nhưng anh lại xuyên qua rất có chủ đích, nhiều người như vậy cũng không bắt được anh.
Cảm giác bất an mà Tiết Ngạn đang áp chế tan đi, anh vô cùng thích những lúc Lục Giai Giai khen mình, bàn tay dùng sức ôm người đặt lên đùi, bụng ngón tay miết qua khóe mắt hơi hồng lên của cô: “Em ở nhà ngoan nhé, đừng lo cho anh, muốn đồ gì, anh cũng có thể kiếm về cho em.”
“Ừm, em cảm thấy anh vô cùng lợi hại.” Lục Giai Giai nắm ngón tay của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn hôn lên khóe môi cô: “Cái nào lợi hại?”
Lục Giai Giai: “…”
Cô chợt quay mặt đi với vẻ mặt không cảm xúc: “Hôm nay em muốn nghỉ ngơi, anh không được phép động tay động chân, bằng không khỏi lên giường ngủ nữa.”
“…” Tiết Ngạn sững sờ, nhưng nghĩ đến hai ngày trước mình quả thật hơi quá đáng nên không nói gì nữa.
…
Lục Giai Giai mang phần thịt thỏ còn thừa đi, nhà họ Lục lại quay trở về thức ăn của hai ngày trước, không có một món mặn nào cả.
“Mẹ, chú ba còn gửi thịt nữa không?” Trương Thục Vân hỏi dò.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Gửi thịt cái gì? Đó là thằng ba gửi cho em gái nó, liên quan gì đến các cô? Lúc trước khi Giai Giai ở nhà có thịt ăn, đó là nó thương các cô, bây giờ nó gả ra ngoài rồi, sao hả? Con muốn moi đồ từ tay em gái các cô nữa à?”
“…” Trương Thục Vân nhanh chóng lắc đầu.
Thạch Đầu vỗ miệng: “Bà nội, cháu nhớ cô út, cô út vô cùng tốt, Thạch Đầu rất nhớ cô.”
Lục Viên cũng lau nước mắt: “Cô út không ở nhà, không có ai dạy Tiểu Viên viết chữ, cô còn nói sau này sẽ đưa cháu đi học mà.”
Trong lòng đám trẻ nhà họ Lục đều căng thẳng, lúc Lục Giai Giai ở nhà không rõ ràng, bây giờ đi rồi mới biết cô đã cống hiến nhiều bao nhiêu.
Mẹ Lục và cha Lục đưa mắt nhìn nhau, thứ mà bọn họ muốn chính là hiệu quả này.
Con người thường không biết quý trọng, nhất định phải cho bọn họ mất đi mới biết thế nào là tốt.
Ngoài miệng nói có khả năng vô dụng, phải đích thân trải nghiệm mới có hiệu quả nhất.
Phía bên Lục Thảo lại làm bánh rau dại, rau dại và bột đậu xanh trộn chung với nhau, lúc nuốt đau hết cả cổ họng, cô ta cắn răng mới nuốt được xuống.
“Khó ăn chết đi được.” Chân Văn Thanh nhăn mặt.
Mấy hôm trước hai người đã chính thức ở bên nhau, thái độ của Lục Thảo đối với Chân Văn Thanh tốt hơn, cô ta nói: “Thế này đã tốt lắm rồi, bao no.”
Cô ta nói: “Văn Thanh, gần đây anh phải tranh thủ làm việc kiếm công điểm đi, nếu em mang thai còn phải kiếm cái ăn cho con mình nữa.”
Chân Văn Thanh nhắc đến chuyện này là nổi đóa, anh ta chưa bao giờ muốn động vào Lục Thảo, càng chưa từng muốn sinh con với một người phụ nữ nông thôn.
“Ai kêu cô sinh? Bây giờ với điều kiện của chúng ta làm sao có thể nuôi được con, đẻ rồi cũng sẽ chịu khổ, tôi uống say, sao cô không đẩy tôi ra hả?” Chân Văn Thanh nhíu mày: “Cô mới bao nhiêu thôi? Bây giờ đẻ con khó biết bao, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?”