Anh lập tức căng cứng người, liếc mắt nhìn Lục Giai Giai trên giường.
Cánh tay của cô hơi nhúc nhích, lẩm bẩm rồi lại ngủ tiếp.
Tiết Ngạn nhặt quyển sách tranh trên đất, hôm qua lúc anh thu dọn đồ không cẩn thận phát hiện ra quyển sách nhỏ này, hình như là của hồi môn của Lục Giai Giai mang tới đây.
Nhưng hình như cô gái nhỏ chưa từng đọc, cái gì cũng không hiểu, tối hôm qua còn nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.
Tiết Ngạn nghĩ ngợi, lại đổi giấu ở chỗ khác, cho dù là ai tặng thì sau này cũng có thể dùng đến.
Tiết Ngạn nấu xong bữa sáng, lại đi làm thay Lục Giai Giai, sau khi trở về mới gọi cô rời giường.
Lục Giai Giai vừa mặc quần áo vừa ngáp, Tiết Ngạn cái gì cũng tốt, chỉ là quá biết dày vò người, ngày nào cô cũng buồn ngủ hết trơn.
Ăn xong bữa sáng, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn bắt đầu học, cô học rồi lại ngồi lên giường, sau đó… ngủ tiếp.
Tiết Ngạn cởi giày cho cô, khi Lục Giai Giai tỉnh lại đã gần đến giờ cơm trưa.
Cô: “…” Hỏng… thật sự hỏng rồi.
Tiết Ngạn nấu cơm trưa, Lục Giai Giai cảm thấy mình phải làm ít việc, cô định đi ra bên hồ giặt quần áo.
Tiết Ngạn đổ nước vào chậu cho cô: “Đừng đi ra đó, nguy hiểm lắm.
Lục Giai Giai từng suýt chút nữa chết chìm trong hồ, Tiết Ngạn sợ cô lại xảy ra chuyện gì đó.
“Giặt ở nhà đi, anh sẽ gánh nước, em không cần khiêng, dùng hết thì nói với anh một tiếng.” Cả người Tiết Ngạn còn đầy sức đang không có chỗ dùng.
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu, ném quần áo Tiết Ngạn thay ra hôm qua vào trong nước.
Bên này, Lục Thảo giặt xong quần áo vội vàng về nhà, nhìn thấy ống khói nhà họ Tiết bốc ra khói, cô ta nghĩ đến lời của Chân Văn Thanh, không nhịn được mà nghĩ đến bộ dáng giặt quần áo và nấu cơm, hầu hạ chồng của Lục Giai Giai.
Ban ngày rất ít có người tới cửa, cửa nhà họ Tiết để mở, Lục Thảo thò đầu nhìn vào trong, vừa vặn trông thấy Lục Giai Giai đang giặt quần áo.
Trên tay cô cầm là áo của đàn ông, Lục Thảo lẩm bẩm với vẻ đắc ý.
Ngày thường Lục Giai Giai ở nhà mười ngón tay không dính nước xuân, giặt quần áo cũng có anh trai với chị dâu, bây giờ gả cho người ta rồi, còn không phải vẫn phải giặt quần áo cho chồng hay sao?
Cô ta ở nhà làm quen còn có thể chịu được, nhưng Lục Giai Giai thì sao, được chiều đến lớn, thời gian dài chắc chắn không chịu được.
Khổ sở vẫn còn ở phía sau kia kìa.
Lục Thảo lại nhìn ống khói, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Lục Giai Giai vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, thế này cũng quá mệt rồi, còn mệt hơn cả cô ta, không thể nấu cơm xong rồi mới giặt quần áo được sao?
Lỡ như làm khê cơm thì phải làm sao?
Thật đúng là chẳng hiểu gì cả, con gái không thể chiều, đến khi đó gả cho người ta chẳng biết làm cái khỉ gì hết, giống như Lục Giai Giai, sớm muộn gì cũng ăn đòn.
Lục Giai Giai giặt xong mấy cái áo, cô đem nước bẩn đi tưới rau, sau đó gọi Tiết Ngạn với vẻ chờ mong: “Tiết Ngạn, thay nước hộ em.”
Giọng nói của cô gái trẻ dễ nghe, lúc cố tình làm nũng giống như có chiếc móc câu, Tiết Ngạn đi ra khỏi nhà bếp, bưng đầy một chậu nước trong cái chậu sứ đỏ rồi từ từ đổ vào trong chậu giặt quần áo của Lục Giai Giai.
Lục Thảo trừng to mắt, cô ta nhìn cái tạp dề màu xám trên người Tiết Ngạn.
Dáng người của anh cao lớn, nhưng mẹ Lục lại dựa theo tiêu chuẩn của anh mà làm nên vô cùng vừa người, chỉ là mặc vào có hơi kỳ quái.
Loại kỳ quái này chính là… đàn ông không nên vào bếp, Lục Thảo hiếm khi có thể nhìn thấy kiểu người khác thường này.
Tiết Ngạn cầm khăn lông lau tay cho Lục Giai Giai: “Ăn cơm thôi, lát nữa giặt sau, không nấu cơm, nay nấu canh ngô.”
Anh cúi đầu, chậm rãi lau sạch tay cho cô.
Rõ ràng diện mạo của anh không giống người có thể làm mấy việc tinh tế như thế, nhưng từ động tác và ánh mắt của anh bất cứ lúc nào cũng hiện ra sự dịu dàng.
Lục Thảo ngây người ra như phỗng.