Tại sao lại không giống như cô ta nghĩ? Lục Thảo muốn xông vào hỏi cho rõ ràng nhưng vừa bước được một bước nhỏ, cái chậu gỗ nặng nề trong tay đã khiến cô ta tỉnh táo trở lại.
Không nên như vậy, rõ ràng Tiết Ngạn là một tên biến thái, anh không nên chiều Lục Giai Giai như thế.
Tiết Ngạn kéo Lục Giai Giai vào nhà bếp, giữa đường quay đầu liếc mắt nhìn qua cửa, thấy đối phương không có phản ứng gì, lúc này mới thu tầm nhìn lại.
Lục Thảo bưng quần áo đã giặt sạch mất hồn mất vía đi về nhà.
Chân Văn Thanh đi ra khỏi phòng: “Đã trưa trờ trưa trật ra rồi, sao còn chưa nấu cơm nữa? Cơm nhà người khác đều đã nấu xong hết rồi.”
“Em đi giặt quần áo mà.” Lục Thảo im lặng một lúc rồi mới hé miệng tiếp: “Em không ở nhà, anh không thể nấu cơm hay sao?”
“Tôi là một người đàn ông, nào biết nấu cơm?” Chân Văn Thanh mất kiên nhẫn nói: “Sao cô lắm chuyện thế nhỉ?”
Trong lòng Lục Thảo rất bức bối, cô ta cũng không biết tại sao lại bức bối nữa, cúi người đặt cái chậu trong tay xuống, cô ta vuốt bím tóc to của mình, giống như thường lệ: “Văn Thanh, anh đọc thơ cho em đi.”
Chân Văn Thanh bực mình đọc hai bài thơ cho cô ta nghe.
Nụ cười mà Lục Thảo cố gắng nặn ra càng ngày càng nhạt, rõ ràng trước đây thích nghe như thế, nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy bực bội.
Rõ ràng đây chính là cuộc sống mà cô ta muốn, tại sao lại biến thành cái dạng này?
Lục Thảo nghĩ đến Tiết Ngạn.
Lẽ nào Chân Văn Thanh còn không thể so được với Tiết Ngạn sao?
Thế sao mà được?
“Trưa nay anh nấu cơm đi.” Lục Thảo lạnh mặt.
Chân Văn Thanh sững sờ, có hơi khó tin về những gì mình đã nghe được: “Cái gì, cô kêu tôi nấu cơm á?”
“Kêu anh nấu cơm đấy.” Lục Thảo căng da mặt: “Tiết Ngạn ở nhà nấu cơm, tại sao anh không thể nấu cơm?”
“…” Chân Văn Thanh co rút khóe miệng.
Không ngờ Tiết Ngạn lại ở nhà nấu cơm.
Nhưng Tiết Ngạn lấy là ai ạ? Lấy Lục Giai Giai, hai người bọn họ danh chính ngôn thuận, Lục Giai Giai lớn lên xinh đẹp còn có công việc, còn cho anh nhiều của hồi môn như thế, nấu cơm ngược lại cũng không sao.
Nhưng Lục Thảo thì sao? Túm áo anh ta, đòi gả cho anh, cương quyết ép anh ta phải lấy cô ta, trực tiếp hủy hoại danh tiếng của anh ta.
Chân Văn Thanh quan sát Lục Thảo từ trên xuống dưới, mím môi với vẻ ghét bỏ: “Cô có thể giống với Lục Giai Giai được sao?” Cô có chỗ nào so được với cô ấy?”
“Anh nói gì? Anh nói tôi không thể so được với Lục Giai Giai á?” Lục Thảo ghét nhất là người khác nói cô ta không thể so được với Lục Giai Giai.
Cô ta trừng to mắt, sải bước đi về phía Chân Văn Thanh: “Rốt cuộc anh có nấu cơm không hả? Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không nấu cơm…”
“Cô muốn làm gì? Cô nhìn thôn chúng ta có người phụ nữ nào không nấu cơm không?”
“Vậy đàn ông người ta còn ra đồng kiếm công điểm, sao anh không ra đồng kiếm công điểm?”
“Tôi lấy cô về làm gì hả? Tôi lấy cô về là để cô hầu hạ tôi, đàn ông lấy vợ nào có ai không phải là lấy người về hầu hạ mình?” Chân Văn Thanh hất cằm: “Lục Thảo, cô bình tĩnh mà xem xét đi, vợ nhà người ta có phải còn phải hầu hạ cha mẹ chồng không? Mỗi ngày ra đồng, nấu cơm, giặt quần áo, trông con, cô thì sao, cũng không cần cô hầu hạ cha mẹ chồng, chỉ cần hầu hạ tôi là được, sao cô lại lắm chuyện như thế?”
“Tại sao Lục Giai Giai không cần nấu cơm?”
“Tao sao cô cứ đòi so với cô ấy?” Có thể so sánh được sao?
“Tôi cứ muốn so với cô ta đấy.” Lục Thảo nổi giận đùng đùng, nói ra những lời mà mình không dám nói trước đây: “Anh nghĩ tại sao tôi lại đòi phải ở bên anh cho bằng được hả? Còn không phải vì Lục Giai Giai từng theo đuổi anh hay sao?”
Sắc mặt của Chân Văn Thanh thay đổi, anh ta vẫn luôn tưởng rằng Lục Thảo bị tài hoa của anh ta thu hút, không ngờ nguyên nhân lại có cả Lục Giai Giai.
Anh ta cảm thấy lòng tự trọng của đàn ông bị thương nặng.
Lục Thảo đã cãi đến đỏ mắt rồi: “Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy nhé, hôm nay nếu anh không làm việc thì tôi sẽ đánh anh!”
Chân Văn Thanh cũng không sợ một chút nào cả: “Lục Thảo, nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ lập tức ly hôn với cô, dù sao tôi cũng cô độc một mình, chẳng sợ gì cả, nói cho cô biết, danh tiếng đã xấu như thế, cha mẹ cô cũng không cần cô, ngược lại tôi muốn xem cô có thể đi được đâu.”