“Anh nói ly hôn thì ly hôn à…” Lục Thảo đấm một cú vào mặt Chân Văn Thanh: “Tôi cũng muốn xem ai dám quản chuyện của nhà chúng ta.”
Cô ta lôi xềnh xệch Chân Văn Thanh tới, lại đấm một quyền nữa: “Hôm nay nếu anh không nấu cơm, không so được với Tiết Ngạn thì tôi sẽ đánh mãi.”
Chân Văn Thanh hoang mang một lúc, cái áo sơ mi trên người anh ta bị Lục Thảo kéo nhăn nhúm cả đi, khóe miệng cũng bị đánh bầm lên.
Sau khi kết hôn, anh ta có thời gian chăm chút cho mình, lại khôi phục cách ăn mặc đỏ dáng trước kia.
Bây giờ bị Lục Thảo vừa kéo vừa đánh, trông thê thảm vô cùng.
“Lục Thảo!” Chân Văn Thanh gần như gầm lên.
Lục Thảo lấy lại bình tĩnh, cô ta rụt cổ lại, vừa rồi tức quá, nhất thời không khống chế được mà trực tiếp ra tay, nhưng cô ta cũng không hối hận.
Trưa nay Chân Văn Thanh nhất định phải nấu cơm cho cô ta, hơn nữa còn phải nấu ngon hơn Tiết Ngạn.
Sự việc đã đến nước này rồi, Lục Thảo cắn răng uy hiếp: “Chân Văn Thanh, mối quan hệ giữa hai người chúng ta cũng không phải anh nói phủi sạch là có thể phủi sạch, nói thật cho anh biết, trong thôn cũng có người đánh vợ, chuyện giữa hai vợ chồng hoàn toàn không có ai quản, tôi đánh anh, anh tưởng sẽ có người quản sao?”
Chân Văn Thanh nhìn bản mặt to bè xấu xí của Lục Thảo, không ngờ mình lại bị một người phụ nữ bắt thóp, thế này không giống với suy nghĩ mới đầu của anh ta.
“Lục Thảo, chúng ta đều bĩnh tĩnh lại một chút, tôi đọc thơ cho cô nghe nhé.” Chân Văn Thanh hít một hơi thật sâu, há miệng định đọc thơ.
“Bây giờ tôi không muốn nghe.” Bụng Lục Thảo đã đói đến khó chịu, ngưỡng mộ sùng bái gì đó đều bị ném ra sau đầu: “Anh đi nấu cơm lẹ đi, bằng không tôi còn đánh anh tiếp.”
Chân Văn Thanh: “…”
Anh ta thấy Lục Thảo giơ nắm đấm lên mà nhíu chặt mày lại, gỡ tay cô ta ra.
Lục Thảo gấp đến mức lại đánh tiếp.
Chân Văn Thanh vội nói: “Nấu thì nấu, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy, bằng không tôi thật sự không cần cô nữa.”
Chân Văn Thanh đi vào nhà bếp với vẻ không tình nguyện, quay lưng lẩm bẩm chửi bới Lục Thảo.
Lục Thảo thở phào một tiếng, lòng tay tay đều là mồ hôi lạnh, cô ta thật sự sợ Chân Văn Thanh sẽ làm ầm lên.
Nhưng Tiết Ngạn nấu cơm cho Lục Giai Giai, Chân Văn Thanh nấu cơm cho cô ta, nhìn như vậy, cô ta gả đi cũng không kém hơn Lục Giai Giai.
Hơn nữa, Chân Văn Thanh không đánh lại được cô ta, muốn bắt nạt cô ta cũng đành chịu, nhưng Tiết Ngạn thì lại khác, lỡ như động tay, Lục Giai Giai sẽ giống như con gà nhỏ mặc cho người làm thịt.
Trong lòng Lục Thảo càng nghĩ càng thoải mái.
…
Hai giờ chiều họp, Lục Giai Giai bị Tiết Ngạn kéo dậy khỏi giường, cô dụi mắt, sải bước đi tới bên cạnh Tiết Ngạn.
Đến phòng họp, La Khinh Khinh đang ngồi trên mặt đất chấp nhận ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Mẹ Lục duỗi tay kéo Lục Giai Giai đến bên cạnh mình, xoa gương mặt có hơi ngơ ngác của cô: “Sao lại không có tinh thần như vậy?”
“Vẫn chưa tỉnh ngủ đấy ạ.” Tiết Ngạn mở miệng.
“Con bé này như vậy đấy, ngủ không đủ là cả người lừ đừ, ngơ ngác không muốn nói chuyện, sau này nếu nó còn như vậy, con cứ dùng nước lạnh rửa mặt cho nó.”
Lục Giai Giai lập tức tỉnh táo: “Con không muốn!”
Bây giờ nhiệt độ đang tiếp tục giảm xuống, mọi người đều mặc áo dày, nước trong chậu rất lạnh, cô không muốn dùng nước lạnh rửa mặt đâu.
Trương Thục Vân nhìn cô em chồng mà thèm khát, cô ta luôn nghĩ khi nào mới có thể đón Lục Giai Giai về nhà.
Nghĩ một chút, Tiết Ngạn sắp phải đi làm rồi, một tuần mới về một lần, cũng không thể để một mình Lục Giai Giai ở nhà được đi.
Nếu như buổi tối xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Trương Thục Vân lập tức nghĩ đến cha Tiết, trên mặt nhăn như quả táo tàu.
La Khinh Khinh thấy Lục Giai Giai được vây quanh, người nào cũng nhìn về phía cô với ánh mắt rất nuông chiều.
Mà cô ả thì lại đứng ở đó bị tất cả mọi người nhìn với ánh mắt ghét bỏ.
Cha Lục ở bên trên ho khan, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Trời lạnh căm căm, ông ta cũng không muốn lãng phí thời gian lên người La Khinh Khinh, nhưng đây là bên trên yêu cầu, nếu không làm sẽ bị người nắm đằng chuôi ngay.