“Mọi người cũng biết chuyện của La Khinh Khinh rồi đấy, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, hành vi và tư tưởng của cô ta đều phạm lỗi lầm nghiêm trọng, bây giờ kêu cô ta đọc bản kiểm điểm của mình, hy vọng mọi người cũng có thể giám sát cô ta trong cuộc sống thường ngày.”
Cha Lục nói xong nhường vị trí cho La Khinh Khinh.
Cô ả cắn môi, nước mắt rơi từng hạt to xuống, nhìn đám người bên dưới với vẻ vô cùng đáng thương.
Cô ả lại liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Quốc, trông càng tủi thân hơn, cô ả biết Lục Nghiệp Quốc không thích mình nhưng tại sao cứ cố tình nhìn trúng Lý Phân cơ chứ?
Còn cho cô ta công việc giáo viên đó nữa.
Lý Phân không lớn lên đẹp bằng cô ả, không có giọng nói dễ nghe bằng cô ả, cũng không có văn hóa như cô ả, tại sao Lục Nghiệp Quốc lại không cần cô ả?
Sắc mặt của La Khinh Khinh tái nhợt, toàn bộ cảm giác nhục nhã đều tập trung lại một chỗ, cô ả run rẩy đứng trên bục mở tờ giấy ra đọc: “Chào mọi người, ba tháng trước tôi đã phạm một vài lỗi sai, giờ tôi ở đây kiểm điểm…”
“Phạm lỗi sai gì? Nói chi tiết ra cho mọi người nghe thử đi.” Có người cố tình nói to.
Người trong phòng đều cười ầm lên.
Tay chân La Khinh Khinh lạnh toát, chân thậm chí còn run rẩy.
Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên, cũng không hề đồng cảm chút nào.
Mấy chuyện này đều là La Khinh Khinh tự làm tự chịu, nếu không phải lúc đầu cô tính kế thì La Khinh Khinh đã sớm hủy hoại danh tiếng của anh tư, làm mưa làm gió ở nhà họ Lục rồi.
Cuối cùng thi đỗ đại học, phủi mông bỏ đi, khiến anh tư của cô cô độc đến cuối đời.
Lục Giai Giai nhàm chán dựa người ra sau, Tiết Ngạn giơ cánh tay đỡ phía sau cô, khóe môi của cô hơi nhếch lên.
Bây giờ băng ghế có thể coi thành ghế dựa rồi.
Cô vô thức nâng mắt, lại nhìn thấy Lâm Phong đang nhìn chằm chằm vào La Khinh Khinh và cười.
Kiểu cười đó, nói thế nào nhỉ, cứ hơi khiến người sởn hết cả gai ốc.
Lục Giai Giai chợt nắm quần trên đùi Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn nhíu chặt mày, cả người run một cái, trên trán anh dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy túa mồ hôi, anh im hơi lặng tiếng nắm tay của Lục Giai Giai.
Ngón tay của cô mảnh khảnh, dưới bàn tay to của anh càng tôn lên màu trắng tựa ngọc, vừa mềm vừa trơn, Tiết Ngạn nắn một cái.
Lúc này Lục Giai Giai lại không có lòng nào để ý đến hành động nhỏ này của anh, mà vẫn luôn nhìn Lâm Phong “thành thật hàm hậu” ngày thường.
Anh ta đã thu lại nụ cười như thể Lục Giai Giai vừa nhìn nhầm vậy.
Người xung quanh lại đang ồn ào, cả người La Khinh Khinh lung lay sắp đổ, khóe môi của Lâm Phong lại nhếch lên.
Lần này Lục Giai Giai nhìn thấy rất rõ ràng, cô nghiêng đầu nhìn Tiết Ngạn, nhỏ giọng bảo: “Hình như Lâm Phong hơi khác thường, không giống trước kia cho lắm.”
Nếu là trước đây, anh ta đã sớm đau lòng nhíu mày lại rồi, không ngờ vừa rồi còn cười, hơn nữa còn là loại cười kỳ lạ đó nữa.
Tiết Ngạn nâng mắt nhìn Lâm Phong, quan sát cẩn thận vẻ mặt của anh ta.
Anh quan sát một lúc lâu mới nhỏ giọng phân tích cho Lục Giai Giai nghe: “Anh ta không bị khống chế nữa rồi.”
Lục Giai Giai lại gần anh: “Ý của anh là anh ta không thích La Khinh Khinh nữa?”
“Rất thích, nhưng loại thích này đã xuất hiện sự thay đổi, chắc hẳn là La Khinh Khinh bắt nạt anh ta quá nhiều lần.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Trong mắt anh ta còn mang theo vẻ say mê, nhưng khi La Khinh Khinh bị người khác xa lánh, anh ta lại có một loại hưởng thụ thỏa mãn, khi tất cả mọi người đều bài xích La Khinh Khinh, anh ta sẽ cảm thấy La Khinh Khinh chỉ có thể thuộc về một mình anh ta.”
“…” Lục Giai Giai nắm bàn tay của Tiết Ngạn: “Có phải tinh thần của anh ta… không được ổn định không?”
Lục Giai Giai sợ Tiết Ngạn không hiểu từ Yandere này, cô nghĩ một lúc: “Có phải anh ta bị biến thái không?”
“Có thể nói như vậy, nhưng em nhìn bộ dáng này của anh ta đi.” Ngón cái của Tiết Ngạn mài lên ngón tay của Lục Giai Giai, nhẹ nhàng trấn an cô: “Cầu mà không được, anh ta chỉ có thể biến thái với La Khinh Khinh, nhưng sau này em bớt tiếp xúc với anh đi.”
Xem ra nhất định phải đưa vợ mình về nhà họ Lục, chỉ có như thế anh mới yên tâm.
Lục Giai Giai còn muốn hỏi nữa nhưng đột nhiên xung quanh truyền tới tiếng hô kinh ngạc, hóa ra La Khinh Khinh ngất xỉu trên bục rồi.
Lâm Phong nhanh chóng chạy qua, sự nôn nóng trên mặt không phải giả tạo, anh ta duỗi tay đỡ vai của La Khinh Khinh, cơ thể thấp thoáng hưng phấn, gọi: “Khinh Khinh, Khinh Khinh.”
Lục Giai Giai nhìn Lâm Phong lại cảm thấy không bình thường.