Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 513 - Chương 513: Sự Bất Thường Của Lâm Phong 4

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 513: Sự bất thường của Lâm Phong 4

Lần này La Khinh Khinh cũng thảm rồi, Lâm Phong thích cô ả như thế, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ả đâu.

La Khinh Khinh thật sự ngất xỉu rồi, Lâm Phong mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người mà bế cô ả về.

“Tình huống gì đây? Hai người bọn họ không phải thật sự ở bên nhau rồi đấy chứ? Bà nhìn xem, Lâm Phong cũng không hề kiêng dè chút nào.”

“Còn cần hỏi nữa à, nếu không phải ở bên nhau rồi thì Lâm Phong có thể đợi cô ta như vậy được sao, cũng không biết giẫm phải vận may gì nữa, danh tiếng đã như thế mà vẫn có người muốn cô ta.”

“Chỉ biết khóc, biết giả bộ đáng thương thôi, các người cũng không nghĩ xem khi người ta khóc đẹp bao nhiêu, chịu oan ức gì cứ khóc trước mặt đàn ông thì bố ai mà chịu được.”

...

Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai về nhà, lúc đi ra cửa đối diện tầm mắt với mẹ Lục.

Mẹ Lục hiểu ý ngay, bà ta quay đầu nói với hai đứa con dâu: “Hai người các cô về nhà trông con đi, tôi đi nói chuyện với Giai Giai.”

Mẹ Lục đi đến bên cạnh Giai Giai, giơ tay đặt sáu quả trứng gà vào lòng cô, kéo cô qua: “Về nhà ăn dần.”

“Mẹ, mẹ cho con nhiều như thế làm gì? Còn mẹ thì sao?” Lục Giai Giai nhét bốn quả lại cho mẹ Lục: “Con lấy hai quả là được, bốn quả này mẹ với cha ăn đi.”

“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Mẹ Lục nhìn bốn quả trứng gà trong tay mà rưng rưng nước mắt: “Con bé ngốc nhà con, trứng gà không ăn lại cho mẹ, con nói xem sao con lại ngốc như vậy.”

Lục Giai Giai: “…”

Mấy bác gái đi tới từ phía sau vừa vặn nghe được lời này, quay đầu nhìn bốn quả trứng gà trong tay mẹ Lục.

Đôi mắt bọn họ ngưỡng mộ đến đỏ cả lên.

Con bé nhà họ Lục thật hiếu thuận, gả ra ngoài rồi mà vẫn nghĩ cho mẹ ruột trứng gà ăn.

Bác gái cả Lục lại nghĩ đến Lục Thảo.

Hôm trước Lục Thảo lại về nhà tống tiền, trực tiếp bị bà ta dùng gậy đuổi ra ngoài.

Đều là con gái, bà ta với mẹ Lục còn là chị em dâu, nhưng sao con gái sinh ra lại chênh lệch lớn như thế?

Bác gái cả Lục không nhịn được mà bảo: “Em dâu, đừng nói con bé có ngốc hay không nữa, thím có đứa con gái tốt như vậy thì nên mừng thầm đi chứ, tôi không thích thím nói con bé ngốc.”

Mẹ Lục hiếm khi không phản bác ngược lại còn cười như hoa nở: “Đúng đúng, không phải tôi sợ con bé chịu thiệt hay sao?”

Mẹ Lục khen con gái cả đường, đến đầu đường mới chịu rời đi, nghĩ đến hai ngày nữa con gái có thể về nhà, bà ta dự định dọn dẹp phòng cẩn thận một phen.

Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ đăm chiêu, cô miết ngón tay mình.

Tiết Ngạn sẽ không cho rằng đánh giá tốt của người trong thôn về cô đều là cày ra đấy chứ?

Ừm… hình như quả thật là mẹ Lục cày ra thật.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Lục Giai Giai hỏi thẳng.

“Anh đang nghĩ nên khen em thế nào.” Gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn hơi thay đổi: “Vừa rồi như thế, anh không biết làm cho lắm.”

Lâm Phong đưa La Khinh Khinh về, trong chồng trâu có mùi, chỗ La Khinh Khinh ngủ hôm qua phải dọn rất lâu mới xong.

Lâm Phong đặt cô ả xuống đất, giơ tay chạm vào gò má của cô ả.

Cũng không còn ai giành em với anh nữa rồi.

Buổi chiều Tiết Ngạn lên núi đi săn, mấy người Vương Chấn Quốc cũng đi theo.

Vương Chấn Quốc nhìn vết cào trên cổ Tiết Ngạn nhưng thông minh không hỏi.

Anh ta nhỏ giọng thở dài một tiếng.

Khi nào anh ta mới có thể lấy vợ đây, tuy rằng người nhà đã xem mắt cho anh ta nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi gì.

Mà cô gái lớn lên ưa nhìn trong thôn lại có năng lực đều bị người ta lấy hết rồi.

“Phía trước.” Tiết Ngạn quan sát địa hình một chút, thấp giọng nói với người phía sau, anh không thích nói chuyện trước mặt người ngoài cho lắm, mà thôn dân thấy bản mặt lạnh lùng của anh cũng không dám hỏi nhiều.

Có thịt ăn là được rồi!

Đến nơi, mọi người tự đặt bẫy riêng, thú mà ai bắt được thì là của người đó.

Mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi, có người phát hiện ra Tiết Ngạn đi một đôi giày mới, anh ta khách sáo hỏi: “Kết hôn đúng là khác hẳn, Tiết Ngạn, đôi giày này của anh nhìn mới như thế, là mới mua sao?”

“Cô ấy làm cho tôi.” Giọng của Tiết Ngạn rất trầm nhưng tốc độ lại chậm hơn ngày thường, nghe cẩn thận còn có thể cảm nhận được vài phần khoe khoang.

Vương Chấn Quốc: “…”

 


Bình Luận (0)
Comment