Tiết Ngạn bắt một con gà rừng mang về nhà, thời gian anh ở nhà vốn không nhiều nên không muốn lãng phí lên những việc vô dụng.
“Đi sớm như vậy sao?” Có người hỏi.
Tiết Ngạn kiên nhẫn trả lời: “Giai Giai còn đang ở nhà đợi tôi, cô ấy nhỏ, tôi lo cô ấy sợ.”
Vương Chấn Quốc: “…” Khi nào anh ta mới có thể lấy vợ đây trời?
Lục Giai Giai ở nhà cũng không nhàn rỗi mà giúp Tiết Ngạn vá lại toàn bộ quần áo.
Thấy anh bắt một con gà rừng về, cô kêu anh nhổ lông, hôm nay sẽ làm thịt gà xào cay, thuận tiện tặng một nửa cho cha Tiết.
Sức Tiết Ngạn lớn, rất nhanh đã xử lý xong con gà.
Lục Giai Giai vừa nấu vừa dạy anh, cuối cùng cho thêm một muôi nước lạnh vào làm bốc khói lên, gương mặt của cô thoắt ẩn thoắt hiện, rất có khí tức khói lửa.
Tiết Ngạn sững sờ, lúc này cảm giác rất rõ anh đã có một gia đình, là gia đình của anh và Lục Giai Giai.
Nấu cơm xong, Tiết Ngạn bưng một chậu nhỏ thịt gà qua cho cha Tiết.
Cha Tiết biết hai người mới kết hôn, sợ quấy rầy người trẻ tuổi nên ngoại trừ những lúc Tiết Ngạn qua đây đưa đồ, ông ta cũng chưa bao giờ từng chủ động tới nhà mới.
Tiết Dương đang khổ sở gẩy dưa muối, nhìn thấy Tiết Ngạn bưng chậu đi vào, lập tức hào hứng đứng dậy chạy qua đón.
“Anh cả!” Cậu bé ngửi thấy mùi thịt gà, cảm động đến mức nước mắt sắp tuôn ra.
Cậu bé cũng rất muốn kết hôn sớm một chút, như vậy khỏi cần ăn cơm cha nấu mỗi ngày nữa.
Tiết Ngạn đặt cái chậu nhỏ ở giữa bàn rồi ngồi bên cạnh cha Tiết: “Sau này con đi, cha, lúc con không ở nhà, nếu Giai Giai xảy ra chuyện gì thì cha giúp cô ấy một chút.”
“Còn cần con nói nữa sao?” Cha Tiết lẩm bẩm: “Công việc này của con có hơi không tiện, con xem một tháng con chỉ có thể về nhà ở bốn ngày, để Giai Giai ở nhà, tuổi còn trẻ, thế này làm sao mà được?”
Ánh mắt của Tiết Ngạn nặng nề: “Con sẽ nghĩ cách nhanh nhất có thể, nhưng nhà họ Lục có thể gả Giai Giai cho con nhanh như vậy là vì con đã đồng ý sau khi kết hôn cô ấy có thể ở nhà họ Lục.”
Trước khi đi, Tiết Khiêm ra tiễn Tiết Ngạn, đến cửa, Tiết Ngạn mở miệng: “Anh không ở nhà, đừng để người đàn ông khác có ý đồ bất chính tiếp cận chị dâu em.” Anh vẫn để tâm đến lời cha Tiết nói.
“Anh yên tâm đi.” Tiết Khiêm đã rất có kinh nghiệm rồi.
Ăn cơm tối xong, Tiết Ngạn nấu nước, Lục Giai Giai đi tắm, trời lạnh rồi, cô lau tóc xong là bò vào chăn ngay.
Tiết Ngạn thấy trên gối đẩu ướt một mảng nhỏ, anh nhíu mày, cầm khăn lông mới mua tới, vẫy tay với Lục Giai Giai, thấp giọng bảo: “Anh lau khô tóc giúp em, sau này không được để tóc ẩm đi ngủ.”
Lục Giai Giai giảo biện: “Là trời lạnh quá đấy chứ, em muốn chui vào chăn trước, lát nữa lại lau khô sau.”
Tiết Ngạn ngồi bên giường: “Qua đây.”
Lục Giai Giai cười ngoan ngoãn, sau đó bò đến bên cạnh Tiết Ngạn, gối đầu lên đùi anh.
Tiết Ngạn dùng sức mát xa, sau đó ngón tay xuyên vào tóc Lục Giai Giai, vuốt dọc từng chút một, Lục Giai Giai giống như một con mèo nhỏ bị trêu đùa, vậy mà lại hơi buồn ngủ.
Ngón tay cô nắm áo Tiết Ngạn, co người lại một chỗ, nhắm mắt lại đã ngủ.
Tiết Ngạn nhìn lông mi cong dài của cô, anh rất muốn mở miệng nhắc nhở cô ở nhà đừng tiếp xúc với những người đàn ông có ý đồ bất chính nhưng lại sợ Lục Giai Giai bài xích, cảm thấy anh quá kiểm soát cô, từ đó dẫn đến mâu thuẫn, anh hé miệng vài lần, cuối cùng vẫn nuốt về.
Ngày hôm sau Lục Giai Giai tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ một giấc thẳng đến sáng, Tiết Ngạn hiếm khi không dày vò cô.
Mà cô thì ngại lạnh, cả người rúc trong lòng anh, Tiết Ngạn giống như một lò lửa lớn, cô vén một lớp chăn lên mà vẫn có thể cảm giác được hơi ấm.
“Đừng lộn xộn, ngủ thêm một lúc nữa đi.” Tiết Ngạn ấn Lục Giai Giai đang loay hoay vào lòng mình.
Một giấc ngủ này của cô rất thoải mái, gương mặt nhỏ lộ ra màu hồng nhạt, anh xoa gáy cô, duỗi chiếc chân dài ra đè cô lại: “Đừng lộn xộn.”
Vất vả lắm mới nghỉ ngơi một ngày, Lục Giai Giai sợ Tiết Ngạn lại không ngủ, cô nhắm mắt tiếp tục gom góp cơn buồn ngủ.