“Đại Nha, nhà chị dâu bà xảy ra chuyện rồi kìa, còn không phải Lục Thảo về rồi hay sao? Con gái bà ta làm ầm lên, bà không đi xem sao?” Giọng của bà ta càng lúc càng nhỏ.
Mẹ Lục thật sự thấy phiền muốn chết, muốn há miệng chửi người nhưng lại sợ kinh động tới mấy cái thứ lòng dạ đen tối này sẽ thêm mắm thêm muối vào, cố tình chia rẽ quan hệ của hai nhà.
Bà ta nhìn chằm chằm vào người đàn bà: “Lát nữa tôi qua xem!”
Người đàn bà xoa tay, lúng túng rời đi.
Mẹ Lục nghiến răng nghiến lợi, vừa đi vào thì nhà bên lại truyền tới tiếng nổi giận đùng đùng của bác gái cả Lục.
Mẹ Lục thật sự thấy phiền muộn, ngày nào Lục Thảo cũng gây ra nhiều chuyện xấu như thế, có vấn đề gì cứ trực tiếp đuổi đánh là được, còn ở đó mà cãi nhau nữa.
Cái thứ không biết xấu hổ chỉ chửi mồm thì có tác dụng gì, không đau không ngứa, lần sau vẫn còn dám.
Lục Giai Giai đi ra khỏi phòng, hai lần bị đánh thức khiến bây giờ cô đã không ngủ nổi nữa, cô chủ động hỏi mẹ Lục: “Mẹ, sao thế ạ?”
Mẹ Lục há miệng định giải thích, kết quả người đàn bà đó lại vòng về, bà ta nói tiếp: “Đại Nha, tôi quên nói với bà.” Vừa rồi bà ta bị mẹ Lục dọa sợ nên hoang mang quên mất.
“Lần này Lục Thảo muốn về nhà mẹ đẻ ở nhưng phòng cả không đồng ý, cô ta vừa khóc vừa làm ầm lên, kéo theo cả Giai Giai nhà các bà đấy, nói Giai Giai có thể về nhà ở thì tại sao cô ta không thể về nhà ở? Khóc cũng thảm thiết lắm, còn chửi anh trai chị dâu không có lương tâm, không so được với con trai con dâu của nhà các bà.”
Lục Giai Giai: “…”
Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên đi ra khỏi phòng mang vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ bằng lòng cho Lục Giai Giai về nhà ở thì có liên quan gì đến Lục Thảo?
Lục Thảo chỉ nhìn thấy bọn họ thương em chồng chứ không nhìn thấy em chồng đã làm bao nhiêu việc cho bọn họ.
Thật đúng là cái tốt đều muốn chiếm, cái nào xấu thì không quan tâm.
Người đàn bà đó nói xong lại chạy vụt đi mất.
Trương Thục Vân hỏi: “Mẹ, đã liên lụy đến nhà chúng ta rồi, chúng ta cũng đi xem sao?”
“Cái thứ không biết xấu hổ, lòng dạ độc ác Lục Thảo này có phải bị điên rồi không? Con gái tao về đây thì liên quan quái gì đến nó, bà phải cho nó biết mặt!” Mẹ Lục quay người đi sang nhà bên cạnh, dọc đường nổi giận đùng đùng xắn ống tay áo lên.
Trịnh Tú Liên và Trương Thục Vân vội vàng đi theo.
Lục Giai Giai cũng nổi giận, chạy bước nhỏ theo sau mẹ Lục.
Bốn người còn chưa vào cửa thì giọng nói vô lại của Lục Thảo đã truyền ra: “Tại sao Lục Giai Giai về nhà mẹ đẻ ở được, thím hai với chị dâu đều vui, còn con về thì các người thế này không chịu thế kia không đồng ý, không phải vì con lớn lên khó coi hơn cô ta một chút thôi sao? Lòng dạ các người làm bằng sắt sao? Mẹ, con cũng là con ruột của mẹ, mẹ nhẫn tâm như vậy à.”
Chị dâu cả không nhịn được mà nói: “Sao có thể giống nhau được? Cô có thể so được với Giai Giai sao?”
“Tại sao tôi không thể so được với Lục Giai Giai hả? Đều cùng làm chị dâu, sao chị không thể so được với chị dâu của Lục Giai Giai, chị dâu của Lục Giai Giai không chỉ nấu cơm cho cô ta mà còn giặt quần áo cho cô ta, còn chị thì sao, chị chỉ giúp tôi giặt quần áo có mấy lần.”
Lục Thảo bức bối nói: “Tôi về nhà mẹ đẻ ở thì đã làm sao? Cũng không phải không có phòng, tôi về ở căn phòng ban đầu của mình là được chứ gì.”
“Còn nữa, thanh niên trí thức nhà khác kết hôn đều ở nhà vợ, tại sao tôi không thể về nhà mẹ đẻ ở, hơn nữa, Lục Giai Giai gả cho người trong thôn còn có thể về nhà mẹ ở, vậy tôi càng có thể về nhà mẹ ở.”
Chị dâu cả: “…”
Mẹ Lục tức không có chỗ xả, lập tức đẩy cửa đi vào.
Lục Thảo đang nhìn người nhà mình với vẻ đau buồn thì đột nhiên tóc bị người túm từ phía sau.
Mẹ Lục vả thẳng một phát, sau đó lại đá một cước, Lục Thảo trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, chưa kịp phản ứng lại được gì.
Lục Giai Giai cũng không ngờ mẹ ruột lại trực tiếp ra tay, cô chớp mắt.