Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 526 - Chương 526: Chúng Tôi Cam Tâm Tình Nguyện

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 526: Chúng tôi cam tâm tình nguyện

Mẹ Lục đánh đòn phủ đầu, ánh mắt hung dữ: “Chị cả, tôi vẫn luôn kính trọng chị, nhưng con gái mà chị nuôi cứ cắn chặt lấy Giai Giai nhà chúng tôi là sao hả? Nhà chúng tôi có chỗ nào có lỗi với các chị sao, khiến các chị gọi tới gọi lui ở cả cái thôn này, con gái tôi về nhà ở thì đã làm sao hả? Cả nhà chúng tôi đồng ý đấy!”

“Đừng nói là cho con gái về nhà ở, cho dù nó nằm trên giường không làm một cái gì cả thì bà đây cũng bằng lòng hầu hạ, không đến phiên các người nói nhăng nói cuội!”

Mẹ Lục trực tiếp chửi xa xả.

Vốn dĩ con gái bà ta về nhà mẹ đẻ đã rất chịu thị phi rồi, thậm chí còn có người cố tình châm ngòi khiêu khích, nhưng khó ngăn nổi giai đoạn trước bà ta đã chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả, không để người khác bới móc ra khuyết điểm gì.

Hay lắm, bây giờ người khác không moi ra được gì, còn người có quan hệ máu mủ lại bắt đầu soi mói, cứ đòi giẫm lên mặt con gái bà ta.

Chỉ cái tên xấu xa Lục Thảo này, sau này người khác nhắc đến chuyện này đều sẽ nhắc đến Lục Giai Giai nhà bọn họ.

Trương Thục Vân cũng phụ họa: “Đúng đó, chúng tôi cam tâm tình nguyện, đồng ý cho em gái chúng tôi về nhà ở, bác gái, Lục Thảo nhà các bác ở trong thôn rêu rao chuyện của em gái tôi, cô ta muốn về nhà mẹ đẻ ở thì liên quan gì đến em gái chúng tôi.”

Trịnh Tú Liên thấp giọng nói: “Bác gái, bác vẫn nên quản lý con gái mình cho tốt đi, chuyện nhà mình thì tự mình giải quyết, kéo lên người người khác là không tốt đâu.”

“…” Lục Giai Giai nhìn người này rồi lại nhìn người kia.

Lời đã để bọn họ nói hết cả rồi, cô vẫn nên ngậm miệng thì hơn.

“Cái này, cái này…” Bác gái cả Lục suýt chút nữa hôn mê.

Con dâu cả vội vàng đi lên đỡ: “Mẹ!”

Mẹ Lục ngược lại chẳng có phản ứng gì cả, mình quen rồi, liên quan quái gì đến mình?

Theo bà ta thấy, tới lần nào thì đánh lần đó, như vậy còn có thể đến phiên Lục Thảo ở đây giở trò ngang ngược được sao?

“Thím hai!” Lục Thảo hơi sợ mẹ Lục, cô ta bò dậy dịch sang một bên, ôm gương mặt sưng vù của mình: “Cháu chỉ muốn về nhà mẹ đẻ mình ở, thím hai khó tránh khỏi quản quá nhiều rồi đấy.”

“Vậy mày nhắc đến Giai Giai nhà bọn tao làm gì? Mày muốn về nhà mẹ đẻ mày ở, mày muốn la lối làm ầm lên đều được hết nhưng lấy con gái tao ra làm ví dụ làm gì? Có phải ngày thường bà đây quá nể mặt mày đúng không?” Mẹ Lục không nói hai lời lại vả cô ta thêm một cái nữa.

Lục Thảo ôm hai bên mặt mình gào khóc, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lục Giai Giai ở phía xa.

Cô ta không hiểu, rõ ràng cô ta với Lục Giai Giai đều là con gái nhà họ Lục như nhau, hơn nữa cô ta có thể làm việc hơn Lục Giai Giai, cũng không yếu ớt như Lục Giai Giai.

Tại sao cô ta không thể nhắc đến chuyện về nhà mẹ đẻ mình ở?

Lục Thảo không dám nhắc đến Lục Giai Giai nữa mà quay đầu nhìn về phía bác gái cả Lục với vẻ khổ sở: “Mẹ, con với Văn Thanh về đây cũng không phải không làm việc, cùng lắm bọn con giao hết công điểm đã làm cho nhà mình là được.”

Chị dâu cả thật sự chịu đủ lắm rồi, cô ta căng da mặt, trực tiếp nói với bác gái cả Lục: “Mẹ, danh tiếng nhà chúng ta đã kém thành ra thế này rồi. Tụi trẻ con ra ngoài cũng thấy mất mặt, nếu như mẹ đồng ý cho Lục Thảo về ở, những chuyện khác không nói đến trước, trước cứ kêu con trai mẹ ly hôn với con đi.”

Chị dâu cả kéo con mình đi ra khỏi cửa.

Anh cả nhanh chóng đuổi theo: “Em làm gì thế? Mẹ cũng chưa đồng ý mà.”

“Ngay từ lúc Lục Thảo vừa mới vào cửa đã nên đuổi cô ta ra ngoài rồi, kết quả thì sao? Lần nào cũng mềm lòng, hóa ra chúng ta đều không cần sống à!”

Chị dâu cả đẩy anh cả ra: “Anh cách xa một chút, đừng lại gần con tôi, tôi thật sự không thể chịu nổi cả gia đình các người rồi!”

Lục Giai Giai thấy đứa con của chị dâu cả bàng hoàng vô lực, cô duỗi tay chạm vào đầu đứa trẻ an ủi.

Đôi mắt của Lục Thảo lại sáng lên: “Anh cả, anh để chị ta đi đi, chị ta hoàn toàn không một lòng với nhà chúng ta, cùng lắm thì cưới một người khác, không phải Điền Kim Hoa cũng đi như thế hay sao?”

Kẻ phản đối đều đi hết, đến khi đó cô ta có thể về đây ở rồi.

Lục Giai Giai: “!”

Cô quay đầu nhìn Lục Thảo, phát hiện ra cô ta thật sự ác độc, trừ bản thân cô ta ra thì hoàn toàn không nghĩ đến người khác.

 


Bình Luận (0)
Comment