Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 528 - Chương 528: La Khinh Khinh, Đừng Ép Tôi 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 528: La Khinh Khinh, đừng ép tôi 2

Cảm xúc trong lòng Lục Thảo không trút ra được, dù sao Châu Văn Thanh cũng không đánh lại được cô ta, đầu óc nóng lên thì đánh.

“Lục Thảo, cô điên à, có phải cô không muốn sống nữa không?”

Châu Văn Thanh túm cổ áo của Lục Thảo, muốn ra tay lại bị Lục Thảo ấn đầu.

Tay cô ta dùng sức, trực tiếp ấn đầu Châu Văn Thanh lên giường.

Châu Văn Thanh vừa túm vừa cào cũng không giãy ra được.

Trong lòng Lục Thảo lập tức thoải mái, chẳng trách thím hai lại thích đánh người, chướng mắt ai cứ trực tiếp đánh hóa ra lại sảng khoái như thế.

Cô ta ấn Châu Văn Thanh xuống, nói: “Anh mau đi nấu cơm cho tôi.”

“…” Gân xanh trên cổ Châu Văn Thanh nổi lên: “Lục Thảo!”

Lục Thảo lại đánh một cái lên trán anh ta: “Anh có nấu không? Nếu anh không nấu, hôm nay tôi nhất định sẽ đánh anh một trận, dù sao tôi cũng bị đánh rồi, anh cũng đừng hòng sống tốt.”

“…”

Châu Văn Thanh oan ức đứng dậy, tùy tiện cho rau dại với lương thực phụ vào nồi nấu.

Anh ta đỏ mặt tía tai nhóm lửa.

Anh ta đã kết hôn với Lục Thảo hơn một tháng rồi, mới đầu sống như thái thượng hoàng, không cần phải làm gì hết, chỉ cần thi thoảng đọc vài câu thơ là được.

Nhưng giờ mới qua bao lâu thôi, Lục Thảo đã không nghe thơ nữa, còn hở tí là ra tay với anh ta.

Thật sự không được, anh ta phải nghĩ cách bỏ Lục Thảo, hai người chung sống không được thì chia tay.

Cãi nhau một trận như thế, bên này Lục Giai Giai cũng không ngủ được nữa, cô đeo túi của mình đi làm.

Cô cẩn thận chỉnh lại bảng công điểm, phát hiện ra mấy ngày nay phần của La Khinh Khinh không đúng, gần như ngày nào cũng sáu, bảy công điểm.

Lục Giai Giai định ra đồng xác minh tình hình công điểm một chút, cô bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, cầm túi của mình đi ra đồng.

Gần đây ăn uống ngon lại nghỉ ngơi đủ, hai bên má phúng phính trông rõ ràng hơn, gương mặt trắng trẻo tinh xảo tôn lên khiến cô trông càng thêm ngoan ngoãn mềm mại, trẻ hơn so với tuổi thực.

Lâm Phong trông thấy Lục Giai Giai đi qua bên cạnh, đáy mắt hơi lóe lên.

Anh ta nhìn La Khinh Khinh, chỉ cần cô ả nghe lời, anh ta nhất định sẽ nuôi cô ả trắng trẻo mềm mại như Lục Giai Giai.

Mà bên này La Khinh Khinh cũng sắp điên lên mất, từ lúc cô ả trở về, Lâm Phong không rời cô ả nửa bước, ngoại trừ đi vệ sinh ra thì anh ta lúc nào cũng đi theo cô ả.

Có đôi khi thậm chí còn động tay động chân, La Khinh Khinh chỉ hận không thể đâm đầu húc chết anh ta.

Lục Giai Giai theo lệ thường hỏi Lâm Phong công điểm, còn theo anh ta ra đồng nhìn.

Trước khi đi Lâm Phong còn muốn dẫn La Khinh Khinh đi cùng.

Ánh mắt của cô ả lóe lên, cúi đầu ôm bụng mình: “Cơ thể tôi có hơi khó chịu, các cô đi đi, tôi ngồi ở đây một lúc.”

Lâm Phong biết La Khinh Khinh không thích hoạt động, dặn dò cô ả ở nguyên tại chỗ rồi mới đi.

Đợi người đi rồi, La Khinh Khinh thở ra một hơi, mấy ngày này cô ả sắp bị giám sát đến phát điên lên mất.

Cô ả đứng dậy đi tới dưới cái cây to cách đó không xa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Chấn Quốc đang vội vàng chạy về phía cô ả.

Trong lòng La Khinh Khinh hơi kích động, cô ả thấy Vương Chấn Quốc càng ngày càng gần.

Anh ta đi rất nhanh, cháu trai trong nhà chạy ra ruộng nói với Vương Chấn Quốc rằng chuyện mai mối của anh ta đã có tin tức rồi, kêu anh ta mau về nhà tìm hiểu tình hình.

La Khinh Khinh ngồi dưới cái cây to, cô ả nhanh chóng chỉnh lại mái tóc, lại dùng sức cắn môi để màu môi thoạt nhìn càng đỏ hơn.

Cô ả thấy Vương Chấn Quốc đi thẳng ngang qua mình mới vội vàng gọi anh ta: “Đồng chí Vương, anh có thể giúp tôi một việc không?”

Giọng nói của cô ả vừa yểu điệu vừa thấp, mang theo vẻ cầu xin, Vương Chấn Quốc cho rằng có đồng chí nữ nào đó cần giúp đỡ mới quay đầu nhìn qua.

“Trí… trí thức La à.” Trên mặt anh ta mang nụ cười do dự, tuy rằng cơ thể vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng tay lại để phía sau.

Trong thôn đều biết La Khinh Khinh đã vu tội cho Lục Nghiệp Quốc thế nào, một cô gái như vậy ai chẳng sợ.

Sự bài xích trên mặt Vương Chấn Quốc rất rõ ràng, nhưng xuất phát từ sự giáo dục vẫn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Chân tôi bị thương rồi, anh có thể đỡ tôi đến phòng y tế được không?” La Khinh Khinh nước mắt lưng tròng: “Đau lắm, tôi thật sự không có cách nào khác.”

Cô ả khóc rất ưa nhìn, cộng thêm mấy ngày nay Lâm Phong cho cô ả ăn đồ ngon nhất, cứ cố tình béo lại được một chút, làn da cũng không còn vàng vọt như hồi mới về nữa.

 


Bình Luận (0)
Comment