Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 529 - Chương 529: La Khinh Khinh, Đừng Ép Tôi 3

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 529: La Khinh Khinh, đừng ép tôi 3

Vương Chấn Quốc ngây người nhìn vài giây, sau khi phản ứng lại lùi về sau vài bước, gương mặt anh ta lạnh lùng: “Thế này cũng không hay cho lắm, dù sao tôi cũng là một người đàn ông, cô vẫn nên tìm con gái tới giúp cô đi.”

La Khinh Khinh khóc thành tiếng: “Không ai giúp tôi cả, tôi đã hỏi mấy người rồi, bọn họ đều không muốn giúp tôi cho nên tôi mới hỏi anh.”

Vương Chấn Quốc: “…”

“Đồng chí Vương, chuyện của đồng chí Lục thật sự là lỗi của tôi, nhưng khi ấy tôi thật lòng thích anh ấy, hơn nữa cũng là anh ấy thích tôi trước, còn tỏ tình với tôi, dần dần tôi cũng thích anh ấy nhưng anh ấy lại không cần tôi nữa, cho nên khi ấy tôi mới kích động như vậy.”

La Khinh Khinh cắn môi, nói với vẻ bi thương: “Anh với Lục nghiệp Quốc quen biết, lẽ nào anh không biết anh ấy từng thích tôi sao? Anh ấy thích tôi nhưng lại thay lòng đổi dạ, cuối cùng đều đổ hết lỗi lên người tôi, tôi chịu đựng còn chưa đủ hay sao? Tại sao các người đều có thành kiến lớn với tôi như vậy?”

“Cái này…” Vương Chấn Quốc do dự.

Khi La Khinh Khinh vừa mới về quê, rất nhiều thanh niên trong thôn đều thích cô ả, anh ta với Lục Nghiệp Quốc còn đặc biệt nói phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Nhưng Lục Nghiệp Quốc mãi chẳng có động thái gì cả, ngược lại anh ta còn giúp La Khinh Khinh làm việc đồng áng mấy lần, cuối cùng còn bị mẹ ruột đánh mấy trận.

Trước đây anh ta thật lòng muốn lấy La Khinh Khinh, vẻ mặt của Vương Chấn Quốc hơi giãn ra.

Anh ta khó xử: “Nhưng tôi không thể đỡ cô tới phòng y tế được, tôi là một người đàn ông, cô là một cô gái, đến khi đó chắc chắn sẽ truyền ra lời đàm tiếu, tôi đi…” trước nhé.

La Khinh Khinh chợt che mặt khóc thút thít, vừa khóc vừa nói: “Tôi biết anh vì chán ghét tôi, anh sợ tôi đổ vạ lên người anh mà, chuyện của Lục Nghiệp Quốc đúng là lỗi của tôi, nhưng tôi đã chịu sự trừng phạt rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Còn có Lâm Phong…”

Lục Giai Giai và Lâm Phong trở về, Lâm Phong trông thấy La Khinh Khinh không ở trong ruộng lập tức nhìn xung quanh.

Lục Giai Giai có lòng tốt chỉ ra chỗ cái cây to cách đó không xa.

Lưng của La Khinh Khinh quay về ruộng, từ góc nhìn của Lâm Phong và Lục Giai Giai chỉ có thể nhìn thấy nửa bờ vai của cô ả.

Mà Vương Chấn Quốc đứng giữa đường lớn, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy rõ.

Đôi mắt của Lục Giai Giai liếc qua, cuối cùng rơi lên người Vương Chấn Quốc.

Không ngờ La Khinh Khinh lại nhìn trúng anh ta, chẳng qua cũng đúng thôi, điều kiện gia đình của Vương Chấn Quốc cũng không tồi, chỉ có một anh trai, cũng coi là gia đình sung túc trong thôn.

Rõ ràng Vương Chấn Quốc cũng nhìn thấy bọn họ.

Lời đồn về La Khinh Khinh và Lâm Phong quá nhiều, trong lúc nhất thời anh ta lại có cảm giác như bị bắt gian.

Anh ta lúng túng bảo: “Tôi đi trước nhé, Lâm Phong…”

“Đúng, chính là Lâm Phong, các người đều cho rằng tôi ác độc nhưng các người có biết Lâm Phong đã làm gì tôi không?”

La Khinh Khinh rơi những giọt nước mắt to xuống: “Lâm Phong giam cầm tôi, anh ta ỷ vào chuyện sai trái mà tôi đã làm, không cho tôi tiếp xúc với bất cứ ai khác, tôi muốn tố cáo anh ta nhưng anh ta cản tôi, không cho tôi đi, tôi liều chết mới có thể bảo vệ được sự trong sạch của mình.”

“Đồng chí Vương, tôi thật sự không có cách nào khác, tôi sắp bị anh ta ép phát điên rồi.”

Hai người đã tới cách cái cây rất gần, có thể nghe rõ mồn một lời của La Khinh Khinh.

Lục Giai Giai quay đầu nhìn sắc mặt của Lâm Phong.

Đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào nửa bên vai bên ngoài đại thụ kia, không nói tiếng nào, cực giống tội phạm trong tưởng tượng của Lục Giai Giai.

La Khinh Khinh đang dốc hết sức mình thể hiện sự yếu thế của mình, cô ả biết con gái yếu đuối rất dễ kích thích dục vọng bảo vệ của đàn ông, hai vai của cô ả run lên từng đợt.

“Sao lại như thế?” Vương Chấn Quốc liếc mắt nhìn Lâm Phong.

La Khinh Khinh nghẹn ngào: “Đồng chí Vương, anh có thể giúp tôi được không? Bây giờ tôi thật sự không có cách nào cả, sớm muộn gì cũng có một ngày bị Lâm Phong hại chết, anh nhìn đi…”

Cô ả kéo áo trên cánh tay lên, mấy vết bầm tím to xuất hiện trước mắt Vương Chấn Quốc: “Đây đều là anh ta cấu tôi, chỉ cần tôi có chỗ nào không vừa ý anh ta, anh ta đều sẽ dùng bạo lực với tôi, nhưng hai người chúng tôi cũng không có quan hệ gì cả, anh ta lại muốn đánh tôi thế nào thì đánh tôi như vậy.”

Lục Giai Giai thò cổ tới nhìn, quả nhiên có vết bầm tím.

 


Bình Luận (0)
Comment