Lục Giai Giai dựa lên vai anh: “Em mệt lắm, không muốn dậy sớm như vậy.”
“Quả thật tốn nhiều sức.” Tiết Ngạn học lời nói hạ lưu: “Sắp ép khô anh rồi.”
“…” Lục Giai Giai bất bình, giơ tay nhéo tai Tiết Ngạn: “Em ép khô anh, không phải là anh ép khô em sao?”
Sáng sớm Tiết Ngạn còn chạy ra ngoài bổ củi, tinh thần hăng hái, còn cô quay người một cái cũng thấy khó chịu đây này.
“Ừm, là anh ép khô em.” Tiết Ngạn dựa về phía Lục Giai Giai, nâng môi lên: “Nhéo tai có hơi đau.”
Lục Giai Giai thả ra, hung dữ bảo: “Đáng đời anh.”
Tiết Ngạn gật đầu cho là đúng, duỗi tay thả Lục Giai Giai xuống giường: “Ăn cơm thôi.”
Lục Giai Giai đứng xuống đất, trước chạy ra ngoài rửa mặt, Tiết Ngạn thì lại bưng cơm nóng ra ngoài.
Hôm qua Lục Giai Giai biết Tiết Ngạn về đã mang về sáu cái bánh và rau đã xào xong đặt trong tủ bát trước, hôm nay Tiết Ngạn về nhà vừa vặn hấp lên ăn luôn.
Anh đặt canh trứng gà trước mặt Lục Giai Giai: “Ăn cái này đi, đúng rồi, có mang bông về cho em đấy.”
“Thật hả?” Lục Giai Giai đứng dậy định chạy ra ngoài nhìn nhưng Tiết Ngạn lại ấn vai cô: “Ăn cơm trước đã.”
Lục Giai Giai và vội vài miếng, Tiết Ngạn thấy cô ăn vội, bình tĩnh bảo: “Ăn cơm xong chúng ta cùng lên thị trấn.”
“Đi chung?” Lục Giai Giai sững sờ.
Tiết Ngạn giơ tay lấy một hạt cơm bên miệng Lục Giai Giai, giọng nói không dao động: “Mua xe đạp.”
“Mua xe đạp?”
“Ừm.” Tiết Ngạn nhìn cô: “Em là nữ chủ nhân của nhà này, mua xe đạp gì hiển nhiên phải chọn kiểu em thích, mau ăn đi, bằng không lát nữa không bắt kịp xe kéo.”
“Đúng, đúng.” Buổi sáng Lục Giai Giai không đói cho lắm, ăn một bát canh trứng gà, lại uống nửa bát cháo, trên cơ bản đã no.
Hai người thu dọn rồi lên đường, Tiết Ngạn lấy hết đồ trong gùi ra ngoài.
“Cua ngâm tương, cho cha một lọ, cho cha vợ một lọ.” Tiết Ngạn đặt lên bàn.
Lục Giai Giai nhìn bông với vẻ yêu thích: “Em biết rồi.”
Còn có đồ ăn vặt khác nữa, Tiết Ngạn đặt trong tủ ở nhà cho cô, khi nào muốn ăn thì lúc đó lấy ra.
Lục Giai Giai tìm phiếu xe đạp trong kho vàng nhỏ, lại lấy một cuộn tiền, vừa định lấy thêm thì Tiết Ngạn ngăn lại.
Anh móc một cuộn tiền hào trong túi ra: “Một tuần này kiếm được sáu mươi đồng, thêm một cuộn là đủ rồi.”
“Thật quá biết kiếm tiền.” Lục Giai Giai nhìn tiền trong tay anh với vẻ ngơ ngác.
Quả nhiên chợ đen một vốn bốn lời, chỉ là hệ số nguy hiểm cao, bị bắt rồi sẽ phải chấp nhận cái giá rất lớn.
Tiết Ngạn đặt tiền vào trong túi của Lục Giai Giai, kéo người đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Anh khóa cửa, cầm theo cái ghế nhỏ rồi dẫn cô đi tới chỗ máy kéo.
Hai người đến nhà kho, giờ này đang là lúc thôn dân giành vị trí, những người khác còn chưa leo lên được, Tiết Ngạn lộn người một cái đã leo lên từ bên cạnh.
Sức anh lớn, vị trí đã đứng không ai chen vào nổi, một chân không nhúc nhích, một chân còn lại di về phía trước, khom người đặt tay xuống dưới vai Lục Giai Giai, sau đó dùng sức nhấc người lên.
Chưa đến hai phút, Tiết Ngạn và Lục Giai Giai đã chen lên xe, còn tìm được một vị trí thoải mái.
Thôn dân: “…”
Sau mười mấy phút, người có thể chen được lên đều đã chen lên, người không thể chen lên thì chỉ có thể đợi tuần sau, hoặc là tự mình chạy theo.
Có người hỏi: “Tiết Ngạn, cậu dẫn vợ mình lên thị trấn làm gì thế?”
Nhắc đến vợ, Tiết Ngạn đáp một câu: “Ừm, rất lâu rồi chưa ra ngoài, sợ cô ấy bức bối.”
Chiếc xe chòng chành, Lục Giai Giai rất nhanh đã buồn ngủ, khi Tiết Ngạn tới có cầm áo choàng dày theo, bây giờ đắp lên người Lục Giai Giai, áo choàng che mặt cô, những người khác không nhìn thấy rõ.
Một tay anh đỡ vai cô, cuối cùng dứt khoát để cô gối lên đùi mình ngủ.
Tiết Ngạn ngồi vững người, nếu không phải xung quanh có nhiều người như thế, sợ gặp phải lời đàm tiếu thì anh đã sớm đặt cô trong lòng mình rồi.
Có người phụ nữ liếc mắt nhìn Lục Giai Giai đang ngủ, lại liếc mắt nhìn cơ thể của Tiết Ngạn.
Mấy ngày nay không gặp, người đã đói phát điên rồi, buổi tối cũng không biết đã bắt nạt Lục Giai Giai thành cái dạng gì nữa, bây giờ ngồi lên xe cũng có thể buồn ngủ.
Chiếc xe lắc lư hai, ba tiếng, Lục Giai Giai ngủ cũng không yên ổn nhưng vẫn buồn ngủ.
Đến thị trấn, Tiết Ngạn đánh thức cô.
Lục Giai Giai chớp mắt, đầu óc trống rỗng, người cũng không có tinh thần gì cả, chỉ mềm nhũn đi theo Tiết Ngạn.
Lục Nghiệp Quốc ở tại chỗ trông xe kéo, anh ta căng da mặt dặn dò Tiết Ngạn: “Chăm sóc em gái tôi cẩn thận vào.”
Tiết Ngạn gật đầu.
Đến trung tâm thương mại lớn nhất trong thị trấn, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi thẳng đến chỗ mua xe đạp.