Phiếu xe đạp không dễ tìm, xe đạp cũng ít, trung tâm thương mại lớn như vậy chỉ có ba cái, không chỉ cùng là hiệu Phượng Hoàng mà còn giống y chang nhau.
“…” Thế này thì có gì mà phải chọn?
Lục Giai Giai quan sát ba chiếc xe cẩn thận, cuối cùng chỉ vào cái ở giữa đó: “Lấy cái này đi.”
Tiết Ngạn đi lên thử, nhân viên bán hàng cao giọng nói: “Có mua không, không mua đừng có sờ lung tung.”
Nhân viên bán hàng bây giờ đều ăn lương nhà nước, không hung dữ đã được coi là thái độ vô cùng tốt rồi.
“Ai nói chúng tôi không mua?” Lục Giai Giai chướng mắt người khác bắt nạt Tiết Ngạn, cô trừng to mắt: “Chúng tôi tới để mua xe đạp!”
“Vậy cô mua đi xem nào!”
“…” Lục Giai Giai quay đầu hỏi Tiết Ngạn: “Cái xe này thế nào?”
“Cũng được.” Con ngươi của Tiết Ngạn liếc qua nhìn nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng chỉ thấy da đầu hơi tê rần, Lục Giai Giai nổi giận đùng đùng lấy tiền và phiếu xe đạp từ trong túi ra: “Chúng tôi mua cái xe này!”
Nhân viên bán hàng đảo trắng mắt.
…
“Còn không mau nhận tiền, tôi nói cho cô biết, cô thế này là có vấn đề thái độ, quốc gia trả tiền lương cho cô để cô ở đây bán hàng, vậy mà cô lại không tình nguyện, có tin tôi viết thư khiếu nại cô có tư tưởng bất chính không.”
“…”
Sau mười mấy phút, Tiết Ngạn và Lục Giai Giai đẩy xe đạp đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Hai người đi tới nhà ăn để ăn mì trước, nhân viên phục vụ trong này nhận ra cả Tiết Ngạn và Lục Giai Giai, dù sao thì lần trước tới ăn mì, Tiết Ngạn cứ mở mồm là gọi vợ, hai người lớn lên lại xuất chúng hơn người bình thường cho nên rất dễ khiến người ghi nhớ.
“Đồng chí, anh với vợ anh lại tới ăn mì đấy sao?”
Lục Giai Giai: “…”
Cô ăn mì xong, duỗi thắt lưng, sau đó đứng dậy trả tiền, thuận tiện mua mấy cái bánh bao.
Bên này, Lục Nghiệp Quốc nhìn sắc trời, sợ Tiết Ngạn kéo Lục Giai Giai đến xưởng dệt, đang vội nhìn xung quanh với vẻ mặt tức giận.
Nếu như Tiết Ngạn dám bắt nạt em gái anh ta, xem anh ta dạy dỗ anh làm người thế nào!
Không lâu sau, Tiết Ngạn đạp xe đạp chở Lục Giai Giai đi về chỗ đỗ máy kéo.
Xe đạp?
Lục nghiệp Quốc đi lên chặn, anh ta nhìn ngơ ngác và hỏi: “Xe đạp ở đâu vậy?”
“Mua đó, trưa nay mới mua xong.” Lục Giai Giai nhảy xuống xe đạp, sau đó móc cái bánh bao từ trong túi ra: “Anh tư, em mua cho anh này, đừng mang về nhà.”
Hôm nay trời lạnh, ăn nguội không tốt, Lục Giai Giai mới nghĩ đến mang một cái bánh bao cho Lục Nghiệp Quốc.
Phần còn lại cho cha Lục, mẹ Lục và cha Tiết mỗi người một cái.
Nếu như Lục Nghiệp Quốc không nỡ ăn mà mang về nhà, trong nhà còn hai anh trai, hai chị dâu, tám đứa trẻ, hoàn toàn không có cách nào chia.
Trong nhà có thịt, mua thêm bánh bao đơn giản chính là tiêu tiền lung tung, chỉ là cha mẹ đã lớn tuổi rồi, Lục Giai Giai mới muốn cho bọn họ nếm thử vị.
Lục Nghiệp Quốc cũng không nhận bánh bao, trong mắt chỉ toàn là xe đạp: “Sao lại mua xe đạp? Anh có thể đạp thử được không?”
Có người đàn ông nào mà lại không thích xe, Lục Giai Giai kéo áo Tiết Ngạn.
Ngược lại Tiết Ngạn cũng không để ý mấy chuyện này, anh xuống khỏi xe, trực tiếp đổi cho Lục Nghiệp Quốc.
Lục Nghiệp Quốc đạp chiếc xe mới như điên một vòng, lúc quay về ánh mắt nhìn Tiết Ngạn đã khác hẳn: “Em rể, cái xe này thật dễ đạp, một đường vun vút.”
Anh ta gọi em rể vừa nhanh vừa kích động.
“Mau ăn bánh bao đi!” Lục Giai Giai đưa bánh bao qua, lần này Lục Nghiệp Quốc mới nhận, cắn một miếng, lại cười khà khà với Tiết Ngạn.
“…” Lục Giai Giai đứng một lúc đã cảm thấy mệt, cô nói với Lục Nghiệp Quốc: “Anh tư, bọn em về trước nhé.”
“Được chứ.” Lục Nghiệp Quốc liếc mắt nhìn xe đạp với vẻ lưu luyến không rời.
Lục Giai Giai vừa ngồi lên xe đạp nhưng Tiết Ngạn không đạp đi được, hai người quay đầu.
Lục Nghiệp Quốc rụt cái tay kéo xe đạp lại, anh ta nhìn Tiết Ngạn với vẻ vô cùng thân thiết: “Em rể, sau này có thể cho anh đạp xe đạp của em không?”
Anh ta lại gọi: “Em gái!”
Lục Giai Giai không thể chịu nổi anh ta nữa, da gà da vịt nổi hết cả lên: “Có thể.”
Tiết Ngạn cũng gật đầu.
“Anh tư, bọn em đi trước nhé, không ngồi máy kéo đâu!”
Lục Giai Giai đánh rớt bàn tay đang nắm yên sau của Lục Nghiệp Quốc, lúc này mới thành công thoát thân.
Trên đường, cô kéo áo trên người, ôm hông Tiết Ngạn, ngẩng đầu hỏi: “Đàn ông các anh có phải đều thích xe hết không?”
“Anh thích em nhất.” Tiết Ngạn thấp giọng đáp.