Da mặt này… La Khinh Khinh tự động xóa bỏ ký ức hay sao? Chỗ nào cũng nhắm vào cô, vậy mà còn muốn ở phòng của cô!
Mẹ Lục lập tức bùng nổ: “Mau cút ngay, bà đây không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí với cô đâu!”
La Khinh Khinh rụt người lại, khóc một cách đáng thương tội nghiệp.
Lục Giai Giai cười lạnh: “Trí thức La, cô nói có người bám theo cô, sẽ không phải muốn lấy lý do này để ra khỏi chuồng trâu đấy chứ? Tư tưởng của cô hỏng từ đầu đến đuôi, không sợ không bao giờ ra ngoài được hay sao?”
“Rõ ràng cô đã nhìn thấy…”
“Tôi nhìn thấy cái gì?” Lục Giai Giai ngồi lên ghế: “Cô về hay là báo án đây? Cô đi mau thì chúng tôi cũng chẳng muốn quản, nếu như cô không muốn báo ván vậy chính là trong lòng có quỷ, giống như vừa rồi tôi đã nói, không phải cô cố tình muốn ra khỏi chuồng trâu đấy chứ?”
“Còn không đi, cứ muốn bà không khách sáo với cô đúng không!” Mẹ Lục cầm cái chày cán bột đi về phía La Khinh Khinh.
Sắc mặt của La Khinh Khinh lúc trắng lúc đỏ, cô ta nhìn vẻ mặt của mẹ Lục không giống như đang nói đùa nên nhanh chóng đứng dậy chạy đi.
“Đúng là đồ điên, bản thân là một cục thịt thối, chẳng trách lại nhiều ruồi nhặng vây quanh như vậy.” Mẹ Lục nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Trong thôn có nhiều thanh niên trí thức nữ về quê như vậy nhưng chỉ có một mình La Khinh Khinh này là giữa ban ngày ban mặt cởi áo vu hại đàn ông, cô gái giống như vậy, đàn ông tốt đều ghét bỏ, còn đàn ông xấu thì nổi lên suy nghĩ lệch lạc.
Ăn cơm tối xong, cha Lục đứng dậy.
“Muộn như thế ông định đi đâu?” Mẹ Lục hỏi.
Cha Lục thấp giọng đáp: “Tôi đi phát thanh đánh tiếng cho mọi người.”
Mẹ Lục lẩm bẩm nhưng cũng không ngăn cản.
Lục Giai Giai đặt bát lên bàn.
Không chỉ cha Lục và mẹ Lục mà thật ra trong lòng cô cũng có một cái hố, cảm thấy ghê tởm loại quan hệ uy hiếp mà có đó.
Cha Lục đi ra ngoài, ông ta không muốn quản chuyện của La Khinh Khinh nhưng thân là đại đội trưởng, quy trình nên đi vẫn phải đi.
Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì đó, trên thị trấn phái người tới kiểm tra thì sao, cũng không thể để người tìm được bất cứ khuyết điểm gì.
Buổi tối La Khinh Khinh rúc trong chuồng trâu ngủ, tuy rằng nơi này được che chắn rất kín nhưng vẫn có thể lọt gió vào, cô ả co rúm người trong chăn run rẩy.
Trong đầu cô ả không khỏi nghĩ đến Lục Giai Giai, Lục Giai Giai được nhiều người thương như vậy mà cô ả chỉ muốn đến gần nhà họ Lục đã phải chịu nhiều khổ sở như thế.
La Khinh Khinh hồi tưởng lại tất cả những gì mà mình từng chịu đựng, tới chợ đen bị bắt, muốn gả cho Lục Nghiệp Quốc cũng bị bắt, cô ả không hiểu sao mình lại xui xẻo như thế.
Mà cha Lục thân là đại đội trưởng lại không bằng lòng giúp cô ả.
La Khinh Khinh khóc thút thít trong chăn.
Màn đêm tĩnh lặng, loa phát thanh trong thôn vang lên.
“Thanh niên trí thức về quê phấn đấu vì chủ nghĩa xã hội, người nào cũng cần phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định, không được phép quấy rầy trí thức nữ, không được phép… xử phạt nghiêm khắc, xuống cơ sở lao động cải tạo, đừng vì tham lam nhất thời mà hủy cả cuộc đời.”
Cha Lục đọc từng điều quy định ra, cảnh cáo mấy tên lưu manh vô lại muốn làm chuyện xấu xa đó.
Nhị Cẩu trốn trong bụi cỏ định ra tay lại do dự.
Anh ta cảm thấy La Khinh Khinh vốn chính là một người phụ nữ không đường hoàng, dám cởi áo quyến rũ người, không biết là thiếu đàn ông bao nhiêu.
Qua mười mấy phút, đôi mắt của Nhị Cẩu vẫn nhìn chằm chằm vào chuồng trâu, anh ta lộ ra hàm răng vàng và thở dốc, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, chậm rãi đi về phía chuồng trâu của La Khinh Khinh.
Vừa lại gần bên cửa đã bị người tung một đấm đánh ngã. Lâm Phong ấn Nhị Cẩu xuống đất đấm mạnh vài quyền. Anh ta túm cổ áo của Nhị Cẩu rồi cảnh cáo: “La Khinh Khinh là người phụ nữ của tao, mày còn dám lại gần cô ta thì đừng trách tao không khách sáo với mày.”
Nhị Cẩu hoảng loạn đứng dậy, quay người định bỏ chạy nhưng đột nhiên Lâm Phong túm lấy anh ta, tròng mắt của Lâm Phong đảo một cái, kéo Nhị Cẩu tới nơi cách đó không xa.
Cách ngày, La Khinh Khinh dụ dỗ lưu manh trong thôn truyền khắp toàn bộ thôn Tây Thủy, nói có sách mách có chứng, hơn nữa còn là đích thân Nhị Cẩu truyền ra ngoài.