“La Khinh Khinh, thiên hạ này không thiếu người nhưng cô ta cứ cố tình đi tới trước mặt tôi, nói cho cô ta ba đồng là có thể chơi một lần.”
“Vậy anh có đồng ý không?”
“Tôi nào có tiền chứ, chỉ có thể từ chối thôi, loại đàn bà này tôi thấy bây giờ vì tiền mà ngay cả thể diện cũng không cần nữa. Các người cũng cẩn thận một chút, tôi thấy cô ta muốn gả cho tôi đó, lỡ như đụng phải cũng rắc rối lắm, ai lại muốn lấy loại đàn bà như thế chứ.”
Mọi người cười ầm lên, La Khinh Khinh đã thành bãi bùn lầy rồi, Lâm Phong đi ngang qua từ bên cạnh, trong mắt mang theo tia sáng.
La Khinh Khinh vẫn luôn lợi dụng anh ta, đến bây giờ ngoại trừ anh ta ra, cô ta cũng không còn bất cứ ai có thể dựa vào nữa.
Trương Thục Vân kể không ngớt mồm chuyện của La Khinh Khinh, Lục Giai Giai lại chỉ mải ngáp.
Cô đang may áo bông cho Tiết Ngạn, lúc này vừa mới cắt xong vải đã muốn bò lên giường ngủ.
“Cũng may chú tư may mắn, không để La Khinh Khinh đắc thủ, bằng không nhà chúng ta cũng thảm rồi.” Trương Thục Vân hơi kích động.
Lục Giai Giai gật đầu như một cái máy.
Trương Thục Vân quay đầu thấy Lục Giai Giai không hào hứng cho lắm, cô ta đặt vải trong tay xuống, quan tâm hỏi: “Em gái, có phải thấy khó chịu ở đâu không? Chị thấy sắc mặt em không được tốt cho lắm.”
Lục Giai Giai lắc đầu, phồng má, ngơ ngác đáp: “Chắc là tối qua ngủ không ngon nên hơi buồn ngủ.”
“Sớm thế đã buồn ngủ rồi, không phải đã ngủ trưa rồi sao?” Trương Thục Vân nghi ngờ.
Lục Giai Giai ngáp một cái: “Trời lạnh rồi, em quen thói, mệt chỉ muốn ngủ, trước đây cũng thế.”
Trương Thục Vân thì thầm hai câu, nghĩ đến một khả năng, vừa định mở miệng thì đám trẻ như ong vỡ tổ tan học về nhà.
Lục Nguyệt chạy tới trước mặt Lục Giai Giai, trong tay cầm bài thi: “Cô út, cháu thi toán được tám mươi chín điểm.”
“Mới tám mươi chín điểm, chị em thi được chín mươi ba điểm còn chưa nói đây.” Lục Hoa cười, đưa bài thi cho Lục Giai Giai.
Trương Thục Vân cười mặt toàn nếp nhăn, cô ta chỉ mong con cái mình có triển vọng.
Lục Thư và Lục Tâm có hơi ngại ngùng, hai người chỉ thi được tám mươi lăm điểm.
Lục Giai Giai thấy đám trẻ thi được không tồi, về phòng lấy kẹo và bánh ra thưởng cho tụi nhỏ.
Vừa ra cửa, Lục Hoa đã hỏi: “Cô út, cô biết Lục Hảo thi được bao nhiêu không ạ?”
Gương mặt của Lục Hảo chợt căng thẳng, gò má đỏ lên.
Suy nghĩ của cô bé nhạy cảm, thích một mình liếm vết thương, Lục Giai Giai đi qua dịu dàng vỗ lên lưng cô bé.
Lục Hoa kích động: “Lục Hảo thi được một trăm điểm, là một trăm điểm duy nhất trong cả lớp bọn cháu đó.”
“Thật sao?” Đáy mắt Lục Giai Giai mang theo tia sáng: “Tiểu Hảo, cháu thi được một trăm điểm sao?”
Lục Hảo không phải học sinh có thiên phú nhưng cô bé lại là người cố gắng nhất, trở về không nói một tiếng nào mà học trước, cũng không cần người lớn giục, ngày nào cũng lấy sách ra học.
Lục Hảo ngại ngùng gật đầu.
Lục Giai Giai nhìn đám trẻ trong nhà: “Thi tốt phải có thưởng, ngày mai cô sẽ đi mua vở và bút cho các cháu, ai thi tốt thì người đó được dùng đồ mới.”
Cô phát cho mỗi người hai viên kẹo: “Đây là phần thưởng trước, buổi tối sẽ nấu thịt thỏ xào cay cho các cháu ăn!”
“Tốt quá rồi!”
Lục Hảo không có tính cách hoạt bát, cô bé lại gần Lục Giai Giai hơn một chút, người này mang đến cho cô bé sự ấm áp mà chẳng kiêng dè gì.
…
Nóc nhà lớp học vẫn luôn rơi đất lả tả rất nghiêm trọng, giờ đang định gia cố lại, hôm nay cho các học sinh về nhà sớm, ngày mai cũng nghỉ một ngày.
Lục Giai Giai chia đồ ăn cho đám nhỏ rồi vào nhà bếp làm thịt, cô không giỏi thái thịt, Trương Thục Vân tươi cười rạng rỡ đi vào bếp xử lý thịt giúp cô.
Hai người bận một tiếng mới nấu xong một chậu to thịt thỏ xào cay.
Nhà người khác đều sống không tốt cho lắm, mấy tháng liền không ăn được một bữa thịt, để ngăn mùi bay ra ngoài mà cửa được che rất kín.
Lục Giai Giai sặc khói vẫn luôn ho sù sụ, làm xong là chạy ra ngoài ngay.
Cô đựng một hộp nhỏ thịt thỏ rồi cất vào túi mình, sau đó đi về phía nhà họ Tiết.
Mấy hôm trước Tiết Dương và Tiết Khiêm cũng được đưa vào trường học, bây giờ chắc hẳn cũng đã thi xong, thân là chị dâu, cô phải qua đó xem sao.
“Giai Giai, sao lại tới đây vậy?” Cha Tiết cầm cái muôi đi ra khỏi nhà bếp, vừa dứt lời, Tiết Dương đã chạy ra khỏi phòng.
Mỗi lần Lục Giai Giai tới đều mang đồ ăn theo, Tiết Dương làm xong bài tập về nhà là nhớ Lục Giai Giai, lúc nào cũng mong cô tới.