Lâm Phong bị đánh ngã khụy xuống đất, mặt anh ta nhanh chóng sưng lên, răng bị đánh lung lay, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời.
Trí thức nữ bên cạnh sợ hãi hét chói tai.
“Em gái tao cũng là người mà loại tạp chủng như mày có thể nói được sao, là đàn ông thì đứng dậy đánh lại mấy anh em bọn tao rồi nói sau.”
Ba anh em nhà họ Lục vây quanh Lâm Phong, ánh mắt bất thiện khiến anh ta ngồi trên đất không dám nhúc nhích.
Ra tay rồi, con ngươi của Lục Giai Giai đảo một vòng, đứng ra lên tiếng trước: “Mọi người đều thấy rồi đó, trí thức nam này không chỉ muốn tập trung mọi người giành công việc của tôi, sỉ nhục tôi trước mặt mọi người mà thậm chí còn muốn kích động các thanh niên trí thức tạo phản, tôi nghi ngờ anh ta là đặc vụ do nước khác phái tới.”
Đây chính là tội lớn, nếu thật sự báo lên chỉ sợ toàn bộ thanh niên trí thức đều sẽ phải nhận điều tra.
La Khinh Khinh thấy nhà họ Lục ra tay, ánh mắt cũng lóe lên, khóc lóc càng đáng thương hơn: “Các người đừng đánh nhau, chúng tôi thật sự không muốn giành công việc của cô, chỉ là cảm thấy… cảm thấy bất công mà thôi, công việc này chúng tôi không cần nữa, chúng tôi cũng không nói nữa, các người đừng đánh Lâm Phong.”
“Đây không phải vấn đề cô muốn hay không mà là vấn đề anh ta kích động quần chúng tạo phản.” Lục Giai Giai rất nghiêm túc, quai hàm hơn gồ lên: “Hay là cô hỏi thử mọi người xem vừa rồi anh ta có kích động quần chúng tạo phản mù quáng hay không đi?”
Bà Vương còn nhớ chuyện con trai mình Vương Vệ Quốc bị La Khinh Khinh chơi xỏ lập tức đứng ra đầu tiên: “Tôi có thể làm chứng, mấy người ngoài thôn các người không chỉ làm việc không tích cực mà còn cố tình gây chuyện, rõ ràng công việc này là của con gái nhà họ Lục, dựa vào các gì các người muốn giành.”
Mấy thanh niên trí thức này không làm được việc, công điểm lại ít, cũng không thể nhìn bọn họ chết đói nên lúc chia lương thực luôn cho bọn họ nhiều hơn một chút.
Lương thực chỉ có nhiêu đó thôi, chia cho thanh niên trí thức nhiều hơn thì lương thực của bọn họ sẽ ít đi, thôn dân đã sớm thấy phiền lắm rồi.
“Đúng đó, đã nói với các người công việc này là của Lục Giai Giai rồi, còn cứ nhất định nói mỗi người làm luân phiên một ngày cơ, tôi còn muốn tới nhà ăn làm việc đây này, khỏi cần lo ăn lo mặc nữa.”
“Theo tôi thấy cứ phản ánh lên cấp trên đi, đuổi hết mấy thanh niên trí thức ăn uống miễn phí này khỏi thôn Tây Thủy chúng ta, hoặc là cho bọn họ đến thôn khác mà làm.”
…
Tôn Kiệt nôn nóng: “La Khinh Khinh chỉ không hiểu rõ tình hình, mọi người đừng vì người khác mà có thành kiến với những trí thức khác như chúng tôi, lời nói của bọn họ không liên quan đến những thanh niên trí thức khác, chúng tôi đều biết công việc này là của Lục Giai Giai, không có ý nhòm ngó gì cả.”
La Khinh Khinh không ngờ mấy người này đều giúp nhà họ Lục, bọn họ đều làm nô dịch đến ngu người rồi sao?
Tình huống bây giờ không khả quan, sau khi Lục Nghiệp Quốc ra tay, người đứng về phía cô ả càng ít hơn.
Cô ả cắn môi, hốc mắt đỏ hoe: “Chuyện này đều là lỗi của tôi, là tôi không nên giành công việc với Lục Giai Giai…”
Nói được một nửa nước mắt lại rơi xuống tí tách, bộ dáng khóc có hơi đáng thương.
Lục Giai Giai cũng không biết La Khinh Khinh lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, hơn nữa nói rơi là rơi.
Một vài thôn dân khá mềm lòng cũng không còn lớn tiếng oán giận như vừa rồi nữa, mà các thanh niên trí thức vừa rồi đã ngừng công kích lại có xu thế kích động trở lại.
Đúng lúc này, một giọng nói bất chợt truyền vào tai mọi người.
“Cô… rất thích khóc nhỉ.” Trong tay Tiết Ngạn cầm cái rổ mới đan được một nửa, trên gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, anh nói xong cũng không đợi người khác phản bác mà tiếp tục cúi đầu đan rổ.
Lục Giai Giai hơi dừng lại, không ngờ Tiết Ngạn lại lên tiếng giúp nhà bọn họ.
Những thôn dân khác cũng phản ứng lại, đúng nhỉ, cô gái này nói một câu khóc một câu, đã vậy còn hoàn toàn không chiếm lý lẽ nữa chứ.