Đây rõ ràng là cố tình khơi gợi lòng đồng cảm của mọi người, bà Vương chướng mắt nhất là loại phụ nữ giả vờ giả vịt này: “Nói chuyện thì nói, có gì mà phải khóc, cô há mồm ngậm mồm là đòi giành công việc của người khác mà cô còn khóc à.”
Thanh niên trí thức này từ lúc tới thôn đã giả bộ thanh cao, thấy ai cũng hất cằm, cả ngày ôm một quyển sách, vừa làm việc thì xỉu ngang xỉu dọc, không ngờ tâm cơ lại sâu như thế.
La Khinh Khinh quả thật sắp bị mấy thôn dân cổ hủ này chọc tức chết rồi, rõ ràng cô ta đang giúp bọn họ thoát khỏi áp bức nhưng mấy người này lại đứng ở phe đối diện với cô ả.
Quả nhiên là một lũ điêu dân chưa được khai hóa.
Hốc mắt của cô ả ngấn nước, cũng không biết có nên tiếp tục khóc nữa hay không?
La Khinh Khinh nhìn về phía Lục Giai Giai, cười khổ rồi xin lỗi: “Xin lỗi.”
Thấy sắc trời cũng không còn sớm, Lục Giai Giai nói với La Khinh Khinh: “Cô quả thật nên xin lỗi tôi.”
Một trí thức nữ còn ở đó lầm bầm: “Nhưng đây vốn là cương vị của mọi người cơ mà…”
“Đến bây giờ cô vẫn còn bị lợi dụng à, gần như tất cả mọi người đều nói với cô công việc này là của tôi, tại sao cô vẫn nghe không hiểu nhỉ?”
Lục Giai Giai tìm trong túi mình một chút, cô có thói quen cầm giấy chứng nhận theo bất cứ lúc nào nên rất dễ dàng lấy được chứng nhận công tác của mình ra.
Chứng nhận công tác là một quyển sổ nhỏ màu đỏ, mở ra có một loạt thông tin của cô như tên tuổi, giới tính, địa chỉ gia đình và cương vị công tác.
Hai tay Lục Giai Giai cầm chứng nhận công tác của mình, gương mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: “Nhìn rõ chưa? Tôi đã nói công việc này là của tôi, đây không phải chức vị chung của thôn mà đây là chức vị của cá nhân tôi, là công việc mà quốc gia phân cho tôi!”
Mấy người không cam lòng đó hoàn toàn ngu người, ngay cả La Khinh Khinh cũng mặc kệ khóc, cô ả trừng to mắt nhìn quyển sổ trong tay Lục Giai Giai.
“Đã nói với các người rất nhiều lần rằng công việc này là của tôi, nhưng mấy thanh niên trí thức các người vẫn vì vài ba lời khóc lóc của La Khinh Khinh mà tập trung gây sự, chúng tôi vô cùng nghi ngờ rốt cuộc động cơ của các người là gì?”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Lười? Hay thật sự đúng như tôi vừa mới nói các người cố tình khơi mào nội đấu trong thôn Tây Thủy, là tên phản bội mà kẻ địch phái xuống chỗ chúng tôi!”
“Đúng, tôi thấy các người vừa rồi là cố tình gây sự.” Mẹ Lục đi tới trước mặt Lục Giai Giai, hắng giọng: “Trước khi được điều về đây rèn luyện đã nói với các người phải phục tùng sự sắp xếp, nếu các người đã biết những đạo lý này tại sao còn gây sự, trong này chắc chắn có người khiêu khích!”
Bà ta nói rồi liếc mắt nhìn La Khinh Khinh: “Không phải chỉ là khóc trông ưa nhìn thôi sao? Tôi nghi ngờ phe địch cố tình phái xuống dùng mỹ nhân kế nhiễu loạn lòng người.”
Thôn dân và các thanh niên trí thức khác lập tức cảnh giác hẳn, lùi về sau vài bước, đồng thời cũng muốn phủi sạch quan hệ với La Khinh Khinh.
Bây giờ quốc gia vẫn rất non trẻ, mấy tổ chức không chịu từ bỏ đó phái rất nhiều người tới mai phục ở quốc gia bọn họ.
Bọn họ càng nhìn La Khinh Khinh càng cảm thấy có khả năng, nghĩ kỹ thì vừa rồi cô ta quả thật đã cố tình xúi giục các thanh niên trí thức gây sự.
Dưới ánh nhìn đầy thù địch của mọi người, Châu Văn Thanh cũng bước ra, vừa rồi anh ta đã nhắc nhở La Khinh Khinh nhiều lần như vậy nhưng cô ả vẫn khăng khăng làm theo ý mình, bây giờ bị người khác nắm được đằng chuôi, anh ta cũng không thể kéo cả mình vào chung được.
La Khinh Khinh hoàn toàn hoảng loạn, cô ta chỉ vì không làm nổi việc đồng áng muốn một công việc nhẹ nhàng mà thôi.
Bà Vương kiến nghị với cha Lục: “Đại đội trưởng, tôi thấy nên đưa trí thức nữ này lên huyện đi, bằng không thật sự tin tức trong thôn chúng ta bị trộm mang đi mất, đến khi đó toàn thôn chúng ta đều không gánh được.”
Mẹ Lục cũng nói theo: “Đúng, đại đội trưởng, tôi cảm thấy bà Vương nói đúng, trí thức nữ biết chơi tâm cơ như vậy vẫn nên để quốc gia điều tra đi.”
Lục Giai Giai chẳng nói gì, cô đang đợi La Khinh Khinh mắc câu.