Lục Giai Giai đi được nửa đường lại bám vào cây nôn khan một trận, cảm thấy dạ dày co rút, giống như cả người kích phát phản ứng gì đó.
Về đến nhà đã ủ rũ như con mèo ướt mưa, vẻ mặt sống chẳng còn gì hối tiếc.
“Sao thế này?” Mẹ Lục liếc mắt cái đã tìm thấy Lục Giai Giai tiu nghỉu, vội vàng đi qua.
Lục Giai Giai lắc đầu, không dám nói mình bị rau xanh làm hại dạ dày, cô chỉ có thể nói: “Con thấy hơi khó chịu.”
Mẹ Lục giơ tay sờ trán cô, thở phào một tiếng: “Không sốt, có chỗ nào khó chịu thì nói với mẹ.”
Lục Giai Giai đi theo mẹ Lục vào nhà bếp, cơm đã dọn xong, cô đi đến ngồi vào chỗ của mình, gắp một miếng thịt thỏ lên cắn.
Nghĩ đến rau xanh hôm nay, cuối cùng cô cũng biết tại sao Tiết Ngạn không thích nhắc đến chuyện cha Tiết nấu cơm cho lắm.
Đúng là khó ăn thật.
Thương Thục Vân nhìn Lục Giai Giai rồi hỏi: “Em gái, sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”
“Không sao, hai đứa trẻ thi vô cùng tốt.” Lục Giai Giai lại cắn một miếng thịt thỏ để áp chế kinh hãi, hồi tưởng lại món rau xào của cha Tiết, cô không tự chủ được mà muốn nôn.
Trương Thục Vân nhìn phản ứng của cô, cẩn thận hỏi: “Em gái, có phải em mang thai rồi không?”
Lục Giai Giai: “…”
Động tác ăn cơm của tất cả mọi người đều dừng lại, trong đầu Lục Giai Giai xẹt qua một tia điện, cô hé miệng, dùng giọng điệu đến mình còn nghe không rõ: “Cái gì? Mang thai…”
“Đúng…” Trương Thục Vân còn chưa nói xong, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô ta, ngay cả Lục Giai Giai cũng thế.
Cô ta căng da đầu lên bảo: “Con thấy gần đây em gái luôn buồn ngủ, nghĩ chắc có khả năng là có em bé rồi.”
“Không có khả năng! Ngày thường cứ đến mùa đông là buồn ngủ mà, hơn nữa hôm nay em khó chịu là vì có nguyên nhân khác.” Lục Giai Giai không tin trong bụng mình có một em bé, lắc đầu còn nhanh hơn cái trống bỏi: “Em chắc chắn không mang thai, Tiết Ngạn…”
Cô đặc biệt chú ý đến Tiết Ngạn, sao có khả năng mang thai được, không thể nào.
…
Lục Giai Giai ngây người, cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, rồi lại lắc đầu: “Em thật sự không mang thai, còn nữa, giờ còn chưa đến hai mươi ngày, sao có khả năng mang thai được?”
Sắc mặt của mẹ Lục nặng nề: “Đúng là nên để ý một chút, Giai Giai, gần đây đừng hoạt động mạnh gì cả, phòng ngừa bị thương đến em bé.”
“Mấy đứa bây không được phép đụng vào bụng cô út, bằng không bà thấy đứa nào thì đánh đứa đấy, nghe thấy cả chưa?”
“Tụi cháu biết rồi ạ.” Đám trẻ nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Cô mang vẻ mặt ngơ ngác, cô từng nghĩ đến có em bé nhưng không ngờ lại đột ngột như thế, rửa mặt xong xuôi, cô nằm ngây người trên giường.
Qua một lúc mới sờ bụng.
Buổi tối nằm mơ, cô mơ thấy mình thật sự mang thai, chớp mắt cái, một em bé trắng trẻo mũm mĩm được cô bế trong lòng.
Đứa trẻ vô cùng đáng yêu, mũm mĩm ngậm tay cười với cô, Lục Giai Giai sững sờ, cũng bị chọc cười theo.
Lúc này, cha Tiết tới thăm cô.
“Giai Giai, sinh con rồi không thể chỉ ăn thịt, cha đặc biệt mang rau tới cho con, ăn nhiều rau một chút mới tốt cho cơ thể.” Cha Tiết chậm rãi mở hộp cơm ra, để lộ rau xanh màu đen sì: “Giai Giai, mau nếm thử, cha đặc biệt làm cho con đấy.”
“!” Da đầu cô tê rần, vẻ mặt sụp đổ, vội lùi về sau, nhưng bên tai vẫn là giọng của cha Tiết truyền tới.
“Mau thử đi.”
“Cha đặc biệt làm cho con, phải ăn hết đấy.”
Lục Giai Giai chợt bừng tỉnh, cô ngồi dậy khỏi giường thở hồng hộc, sau đó trong dạ dày trào lên: “Ọe…”
Ngón tay cô bám vào mép giường, vốn đầu ngón tay trắng hồng đã gần như trắng bệch, ngược lại cô không nôn ra gì cả, chỉ là nôn khan.
Sau mười mấy giây, cô trở mình nằm lên giường, lau khóe mắt hơi hồng lên.
Rất nhanh, cô đã cảm thấy bụng mình hơi co rút, thắp đèn lên nhìn thì thấy một ít máu đỏ.
Lục Giai Giai thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã nói cô không mang thai rồi mà.
Cô xuống giường thu dọn, cố gắng loại bỏ cảnh tượng ăn cơm ở nhà họ Tiết ra khỏi đầu.
Cô… cô cũng không muốn ăn cơm cha Tiết nấu nữa đâu.