Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 542 - Chương 542: Nhất Định Phải Từ Từ Cảnh Cáo Anh

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 542: Nhất định phải từ từ cảnh cáo anh

Sáng hôm sau, cô nói mình tới tháng rồi, không mang thai.

Mẹ Lục liếc mắt nhìn bụng cô, ngược lại không buồn bã bao nhiêu, cũng không vui vẻ bao nhiêu, trong lòng bà ta rất phức tạp.

Vừa hy vọng có thể có một đứa cháu ngoại, vừa không hy vọng con gái chịu khổ.

Mà Lục Giai Giai nói là giữ lời, làm việc xong lập tức đi mua vở và bút mới cho đám trẻ.

Buổi tối cảm thấy bụng hơi khó chịu nhưng cũng không để tâm đến, dù sao cũng tới chu kỳ mà, bụng dưới khó chịu cũng rất bình thường.

Đám trẻ lên núi đào rau dại, Đại Phi dẫn Đại Sơn gia nhập cùng, trong thôn có những đứa trẻ khác đi học, đều nói Lục Hảo thi vô cùng tốt.

Lục Hảo cũng không còn lạc loài như ngày trước nữa, cô bé nói chuyện với bạn học, nói đến nội dung học hành lại vô cùng thuộc lòng, há miệng là nói ra được.

Đại Phi huých cánh tay vào người Đại Sơn: “Lục Hảo là chị mày, mới vừa đi học đã thi được điểm tuyệt đối, tao nghe nói năm ngoái mày cũng đi học, hình như thi được có ba mươi điểm.”

Nói xong nó còn cười hô hố: “Theo tao thấy không nên cho mày đi học mới đúng, mà nên nhường cơ hội này cho chị mày, cho mày đi đúng là lãng phí.”

Đại Sơn chẳng nói tiếng nào mà lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Hảo cách đó không xa đã không còn giống trước đây nữa.

Trước đây chị cả luôn thích cúi đầu làm việc, không thích nói chuyện, càng không quen giao lưu với người khác, nhưng bây giờ cô bé đã có thể ngẩng đầu nói chuyện học hành với người bên cạnh, thi thoảng còn cười.

Đại Sơn không biết nên hình dung kiểu cười đó thế nào nữa, chỉ là nhìn thấy nụ cười đó cũng biết cô bé có thể trả lời hết các nghi vấn của người khác.

“Anh không muốn đi học sao?” Đại Sơn hỏi Đại Phi.

Đại Phi lắc đầu: “Đi học làm gì? Giống bà nội tao nói, đến cuối cùng còn không phải cũng ra đồng sao, không tốn khoản tiền oan này làm gì.”

Nhắc đến đi học, nó liếc mắt nhìn Đại Sơn với vẻ cảnh giác: “Không phải mày cũng muốn đi học đấy chứ?”

Đại Sơn im lặng.

“Mày đừng có mơ, bà nội tao không có khả năng cho mày đi học đâu, mẹ mày cũng không có tiền, ngay cả còn không được ăn no, làm sao có khả năng cho mày đi học?” Đại Phi lẩm bẩm: “Mày đúng là thằng ngu, mày nhìn Lục Hảo xem, không theo mẹ mày, bây giờ không chỉ được đi học mà còn được ăn ngon mặc đẹp.”

Nó lại gần Đại Sơn: “Theo tao thấy, nếu như chị cả mày theo mẹ mày thì bây giờ không chỉ không được đi học mà chắc chắn còn để con nhỏ chết đói.”

Nước mắt Đại Sơn rơi tí tách, cậu bé nhỏ giọng khóc.

“Có gì mà phải khóc, không đi học thì không đi học thôi, tao cũng có đi học đâu nào.” Đại Phi đẩy Đại Sơn một cái: “Đừng khóc nữa, trước đây lúc mày đi học cũng không thi được điểm cao, bây giờ đi học cũng vô dụng, mày cũng không học giỏi bằng chị cả mày, lãng phí tiền biết bao.”

Lục Hảo vừa giảng xong một câu hỏi toán học làm sai với bạn học thì Lục Nguyệt bên cạnh nói: “Chị Tiểu Hảo, hình như Đại Sơn khóc.”

Lục Hảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Đại Sơn, cô bé hé miệng, phần lớn là vô thố.

Cô bé nghĩ rất lâu rồi đi qua bỏ cỏ heo trong gùi mình vào gùi của Đại Sơn, nói: “Hôm nay gặt được nhiều cỏ heo như vậy, em về nhà chắc chắn sẽ không bị mắng đâu.”

“Chị ơi…” Đại Sơn nhanh tay lau nước mắt trên mặt: “Em… em…”

Cậu bé nắm chặt dây thừng trên gùi, cắm đầu chạy mất.

Đại Phi chửi một tiếng rồi đuổi theo, nó túm lấy áo trên vai Đại Sơn: “Mày chạy cái gì mà chạy?”

Nó quan sát Đại Sơn từ trên xuống dưới: “Không phải mày muốn về nhà họ Lục đấy chứ? Tao nói cho mày biết, chị cả mày sẽ không giúp mày đâu.”

Đại Sơn cúi đầu.

“Mày nghĩ thử mà xem, năm ngoái mày đi học kém như thế, mẹ mày cũng không cân nhắc đến việc cho chị cả mày đi học mà cứ nhất định đòi cho mày đi, nếu mày về nhà họ Lục, mày chính là bé trai duy nhất trong nhà, đến khi đó không cho chị cả mày đi học thì phải làm sao?”

“Bà nội sẽ không làm thế, là bà nội bỏ tiền cho chị em đi học.”

“Còn gọi bà nội cơ à, bà ta cũng không nhận mày.”

Hai người đi về nhà họ Điền, trên đường gặp được Lục Giai Giai.

Trong túi cô phồng lên, đều là đồ dùng học tập mới mua.

Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn đi nhanh về phía nhà họ Lục ngủ một giấc.

Về phần Đại Sơn, cô cũng không rảnh để ý.

Về đến nhà, mẹ Lục giật nảy mình: “Sao sắc mặt lại trắng như vậy?”

Ngày thường Lục Giai Giai nghỉ dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn mang theo huyết khí, nhưng hôm nay lại hơi thê thảm, ngay cả màu môi cũng nhạt hơn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Chắc là tại đến tháng thôi mẹ.” Lục Giai Giai đi vào phòng mình nằm lên giường, mẹ Lục thì lại vội vàng đi nấu nước đường đỏ.

 


Bình Luận (0)
Comment