Lục Giai Giai thấy hơi đỏ, rõ ràng lượng rất ít, nhưng phản ứng lại còn mãnh liệt hơn hôm qua, cô cảm thấy vô cùng mệt.
Lẽ nào là vì Tiết Ngạn bắt nạt cô dữ quá sao?
Mẹ Lục mở cửa đi vào: “Mau uống chút nước đường đỏ đi, mẹ đập thêm quả trứng vào cho con đấy.”
Đường đỏ đắt, bây giờ phụ nữ ở cữ mới có thể thường xuyên uống, Lục Giai Giai bưng bát cắm đầu uống cho xong, sau đó chui vào trong chăn ngủ.
Ăn cơm trưa xong lại ngủ tiếp, ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, làm việc xong, dặn dò chị cả đưa một phần thịt gà đến cho cha Tiết, còn cô ăn cơm xong lại chui vào chăn ngủ.
Gần đây cô lười, ngoại trừ làm việc ra thì ngay cả sách cũng không đọc, thường là liếc mắt nhìn vài cái đã buồn ngủ.
Chỉ đến tháng ba ngày đã hết, hơn nữa lượng vô cùng ít, Lục Giai Giai nghi ngờ mình bị Tiết Ngạn làm hỏng rồi.
Ngay cả hệ thống cơ thể cũng hơi khác thường.
Đợi lần sau nhất định phải từ từ cảnh cáo anh.
Cô liên tiếp ngủ ba ngày trên giường, cuối cùng cũng có tinh thần, sắp xếp lại đồ dùng học tập đã mua về định thưởng cho đám trẻ.
Ai ngờ trời vừa tốt, Tiết Ngạn đã đạp xe đạp về nhà.
…
“Anh… sao anh lại về?” Lục Giai Giai ôm vở trong lòng, tay còn cầm mấy cái bút, ngẩng đầu nhìn anh.
Tiết Ngạn nhận đồ trong tay cô: “Đổi ca với người khác.”
Anh quan sát Lục Giai Giai cẩn thận, nhíu mày: “Sao lại gầy hơn cả lúc anh đi, không ăn cơm tử tế sao?”
“Có sao?” Lục Giai Giai sờ mặt mình, hai ngày cô tới tháng đó quả thật không thoải mái nhưng sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức trên giường cảm thấy khí huyết lại bù về rồi mà.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Lát nữa về nhà.”
Lục Giai Giai gật đầu: “Em đi phát mấy thứ này cho tụi nhỏ đã.”
Bé gái nhà họ Lục đều thích học, thi cũng không kém, bây giờ ngày tháng khó khăn, đều là lấy mấy quyển vở cũ ra dùng, viết rồi lại xóa, một trang giấy viết nát tươm cũng không nỡ ném đi.
Còn có bút nữa, bút chì chỉ dài chừng một ngón tay cũng vẫn dùng tiếp.
“Nói trước với các cháu, thi đạt điểm tuyệt đối được chia cả bút chì, tẩy, vở, chín mươi điểm trở lên thì được chọn hai trong số này, tám mươi điểm trở lên thì được chọn một. Thấp hơn thì không có.” Lục Giai Giai vẫy tay: “Dựa theo thứ tự qua đây lấy nào.”
Các cô bé như ong vỡ tổ chạy qua, Thạch Đầu và Chuyên Đầu nhìn với vẻ chờ mong.
Bọn trẻ cũng rất muốn đi học.
Lục Viên ôm chân Lục Giai Giai, ngẩng đầu, Lục Giai Giai nói với đứa trẻ vẫn chưa được đi học: “Có thời gian thì học với các chị nhiều hơn, đợi sau này đi học rồi cũng sẽ có phần thưởng như vậy.”
“Vâng ạ.”
“Em gái, em mua nhiều như thế cũng không rẻ đâu?” Trương Thục Vân xoa tay.
Lục Giai Giai ngược lại không để ý: “Việc học của tụi nhỏ quan trọng, chị cả, chị hai, bình thường các chị cũng phải đốc thúc các cháu học nhiều hơn.”
Trương Thục Vân vội vàng nói: “Em gái, em yên tâm, chị nhất định sẽ quản chặt tụi nó, thi không tốt thì quỳ bên ngoài một đêm giống cha tụi nó.”
“…” Lục Ái Quốc.
Đám trẻ nhận phần thưởng lại hào hứng chạy đến bên bàn làm bài tập về nhà, Thạch Đầu và Chuyên Đầu cũng bám sát theo, cứ nhất định đòi chị dạy mình phép cộng phép trừ, vô cùng náo nhiệt.
Lục Giai Giai thu dọn mấy bộ quần áo, lại lấy một hộp cơm đựng thịt gà và bánh rồi theo Tiết Ngạn về nhà.
Cô ngồi sau xe.
Đường trong thôn lồi lõm gập ghềnh, rung lắc khiến bụng dưới của cô không thoải mái, cô vỗ một cái vào người Tiết Ngạn, nhíu mày: “Dừng xe!”
Tiết Ngạn nhanh chóng phanh xe: “Sao thế?”
Lục Giai Giai nhảy xuống khỏi xe, cô xoa bụng mình, tâm trạng hơi rối loạn.
Rõ ràng vừa mới đến tháng xong nhưng đi đường xóc nảy, bụng dưới vẫn không thoải mái.
… Không phải cô mang thai thật rồi đấy chứ!
Nhưng vẫn nghi ngờ tại sao còn đến tháng? Không phải chứ.
Tiết Ngạn dắt xe đuổi theo, thấy vẻ mặt của Lục Giai Giai khó coi, anh cẩn thận thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Lục Giai Giai nổi giận đùng đùng quay người, cô từng nghĩ tới sinh con nhưng đột nhiên có khả năng có một đứa bé nằm trong bụng mình khiến cô có hơi mừng rỡ lại hơi hoảng loạn, cô sợ mình không phải một người mẹ đạt tiêu chuẩn.
“Còn không phải tại anh?” Lục Giai Giai quay đầu đi về phía phòng y tế trong thôn, nhưng cô cảm thấy không mang thai, bằng không làm sao có khả năng tới kỳ kinh nguyệt được.
Nhưng bây giờ nhàn rỗi, không bằng đi hỏi thử xem. Cô đi hai bước lại đột nhiên quay đầu, nhìn cổ Tiết Ngạn.