Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 544 - Chương 544: Mang Thai

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 544: Mang thai

Lục Giai Giai nghiêng đầu, đợi Tiết Ngạn đi đến trước mặt mình, một tay túm lấy cổ áo anh, kiễng chân nhìn cổ anh.

“Ai cào đây? Cái này không phải em cào!” Lục Giai Giai trừng to mắt, cô quan sát cẩn thận vết thương.

Bốn vết móng tay còn vô cùng mới, có vảy máu hình như vừa mới đông lại không lâu.

Lồng ngực Lục Giai Giai rất nhanh đã tích một ngụm khí, tâm trạng không còn dễ bình tĩnh như trước nữa, gò má trắng trẻo của cô phồng lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có, đây là lúc anh làm việc hôm nay bị một bác gái hơn năm mươi tuổi cào!” Tiết Ngạn nhấn mạnh vào hơn năm mươi tuổi, anh nắm ngón tay của Lục Giai Giai, nói: “Bà ta trộm đồ trong xưởng, anh dẫn bà ta đi, nhưng bà ta là phụ nữ, còn la lối om sòm, không để ý mới để bà ta cào trúng!”

“Thật sao?” Lục Giai Giai quan sát với vẻ nghi ngờ, sau đó buông cổ áo của Tiết Ngạn ra, lại bước đi tiếp.

“Đi đâu vậy?” Tiết Ngạn theo sát phía sau cô.

“Em… em…” Lục Giai Giai giơ tay nắm tay áo của Tiết Ngạn, một tay khác ôm bụng mình, cũng không biết có phải vừa rồi xóc nảy ảnh hưởng đến tâm trạng không mà sắc mặt cô nhợt nhạt, cảm thấy bụng dưới có một luồng nhiệt: “Bụng… bụng em hơi đau, Tiết Ngạn, anh nói xem có phải em có bầu rồi không?”

“Có bầu?” Đầu óc Tiết Ngạn mơ hồ, anh nhìn về phía bụng của Lục Giai Giai, ngây người vài giây, không biết nên làm sao.

“Em gái, Tiết Ngạn…” Lục Nghiệp Quốc tan làm về nhà, nhìn thấy xe đạp là đôi mắt tỏa sáng, bước nhanh qua đó.

Tiết Ngạn lại trực tiếp ném xe đạp xuống đất, sau đó bê công chúa Lục Giai Giai, nhấc chân chạy về phía phòng y tế.

“Hai đứa đi đâu thế?” Lục Nghiệp Quốc dựng xe đạp lên với vẻ mặt ngơ ngác, không có cách nào chỉ có thể dắt xe đuổi theo sau.

“Đau, chỗ nào đau? Có phải vừa rồi xe đi xóc quá không?”

“Cũng không đau đến vậy.” Lục Giai Giai hơi chột dạ, hình như cô cũng không khó chịu đến thế.

Có khả năng là vẫn chưa hết ảnh hưởng từ việc đến tháng.

Phòng y tế là một căn phòng nhỏ, Tiết Ngạn trực tiếp đá cửa, bác sĩ cầm cái bánh nhân rau đang ăn cơm, cửa vừa vang cả người ông ta đã run lên, cái bánh trong tay rớt xuống bàn.

Bác sĩ nhíu chặt mày lại, trừng mắt đi qua.

Tiết Ngạn thả Lục Giai Giai lên giường, dùng sức kéo tay bác sĩ: “Ông khám cho vợ tôi xem, bụng cô ấy đau, không biết có phải mang thai rồi không?”

Lục Giai Giai thấy trên trán Tiết Ngạn đổ mồ hôi, gò má căng chặt, lại càng chột dạ hơn.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, ông ta có thể ở đây mở phòng khám hoàn toàn là nhờ sự quan tâm của cha Lục.

Ông ta vừa nhấc chân thì cả người đã trực tiếp bị kéo qua.

Bác sĩ: “…”

Bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi, ở thủ đô cũng có danh tiếng, vô cùng am hiểu trung y, ông ta bắt mạch cho Lục Giai Giai, qua một lúc mới hỏi: “Gần đây cô có thấy chỗ nào không thoải mái không? Có ra máu không?”

Lục Giai Giai thành thật đáp: “Có, cháu có, có khả năng vẫn chưa hết.”

Bác sĩ nhíu mày: “Mạch tượng của cô là giai đoạn đầu mang thai, hơn nữa thai khí không vững, gần đây chắc là đi đường xóc nảy, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, bằng không đứa trẻ này không giữ được đâu, thấy máu là triệu chứng báo trước sảy thai.”

“Cháu thật sự mang thai sao?”

Chân Tiết Ngạn hơi nhũn đi.

Bác sĩ dặn dò Tiết Ngạn: “Thai tượng của cô ấy không vững, trong nửa tháng đừng để cô ấy làm gì, nghỉ ngơi trên giường là được, bằng không rất khó giữ được đứa bé.”

Tiết Ngạn gật đầu với vẻ ngơ ngác.

Lục Nghiệp Quốc cũng ngây người, anh ta vừa vào cửa đã nghe thấy Lục Giai Giai mang thai, sau lưng va thẳng vào ván cửa, mơ hồ hỏi: “Mình sắp làm cậu rồi?”

Trước khi đi, Tiết Ngạn muốn bế Lục Giai Giai về.

Mấu chốt là Lục Giai Giai cũng là một tay gà mờ, cô mang một đứa trẻ trong bụng cũng không dám đi đường, đặc biệt là bác sĩ nói có khả năng không giữ được, chỉ sợ bất cẩn cái là sẩy.

“Không được, bế lỡ như đụng vào con thì phải làm sao?” Lục Giai Giai ngẩng đầu hỏi.

Tiết Ngạn luống cuống há miệng, đầu óc lập tức xoay chuyển: “Vậy, vậy cõng nhé?”

“Cõng được không?” Lục Giai Giai cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.

Lục Nghiệp Quốc nghĩ ngợi: “Hay là tìm cái xe đẩy đi? Anh về nhà lấy chăn lót bên trên, đẩy em về nhà.”

Bác sĩ nam: “… Không cần đâu, cõng về là được rồi.”

 


Bình Luận (0)
Comment