Lục Thảo gõ vang cửa phòng y tế, bác sĩ tưởng có chuyện gấp gì nên vội vàng đi ra mở cửa.
Lục Thảo vừa thấy cửa mở đã lập tức chen vào trong: “Ông khám giúp tôi xem có phải có thai rồi không, mấy hôm nay tôi cảm thấy mình không thoải mái, không có tinh thần, liệu có phải có con rồi không?”
Bác sĩ trung y nhìn Lục Thảo, ông ta giơ tay sờ mạch của cô ta, qua một lúc cũng hơi kinh ngạc: “Đúng là cô có bầu rồi.”
“Thật sao?” Lục Thảo mừng rỡ sờ bụng mình, cô ta đã nói là mình có bầu rồi mà.
Cô ta hào hứng chạy về nhà, vừa đến cửa nhà, Lục Thảo đã gào lên: “Văn Thanh, Văn Thanh, em có bầu rồi, em có bầu rồi.”
Sau khi Lục Thảo rời đi, Châu Văn Thanh đói quá đành tự nhóm lửa nấu cơm, vừa mới cho lương thực phụ vào nồi thì nghe thấy Lục Thảo nói cô ta có bầu.
Cái muôi trong tay rớt vào nồi, cả người giống như thằng ngốc.
Châu Văn Thanh chưa bao giờ từng nghĩ sẽ để Lục Thảo có bầu, trong thế giới của anh ta, người phụ nữ có thể sinh con cho anh ta chí ít cũng phải ưa nhìn giống như Lục Giai Giai và La Khinh Khinh.
Lục Thảo khó coi như vậy, con cái đẻ ra chắc chắn chẳng đẹp được đến đâu.
“Em mang thai rồi!” Lục Thảo túm cánh tay của Châu Văn Thanh lắc lấy lắc để: “Em đã nói Lục Giai Giai còn có thể mang thai thì em chắc chắn cũng mang thai, anh còn không tin em.”
“Tiểu Thảo, bản thân chúng ta còn không thể ăn no, không thể nuôi sống đứa trẻ này được.” Châu Văn Thanh quay đầu nói: “Cô muốn đứa trẻ này vừa sinh ra đã không có cái ăn sao?”
Lục Thảo ngược lại không để ý: “Nhưng trẻ con nhà khác cũng như thế mà, nhịn chút là lớn lên thôi.”
Cô ta quan sát Châu Văn Thanh từ trên xuống dưới: “Em mang thai rồi mà anh chẳng vui vẻ tí nào vậy?”
“Vì với tình cảnh của hai người chúng ta bây giờ hoàn toàn không thể nuôi con được!” Châu Văn Thanh kích động.
Mấy ngày trước anh ta còn nghĩ làm thế nào để quăng Lục Thảo đi, bây giờ cô ta có thai rồi, chỉ sợ trong lúc nhất thời anh ta không thể bỏ cục rắc rối này được.
Lục Thảo nổi giận buông anh ta ra: “Em mặc kệ, bây giờ em mang thai rồi, nhất định phải đẻ!”
Châu Văn Thanh: “…”
…
Sáng ngày hôm sau, Tiết Ngạn giúp Lục Giai Giai rửa tay rửa mặt, Lục Giai Giai nhàm chán nằm trên giường đọc sách lịch sử, chuyện gì cũng có Tiết Ngạn hầu hạ.
“Uống canh gà đi.” Tiết Ngạn lấy sách trên tay cô đi, nhéo gò má trắng trẻo của cô với vẻ mặt không có cảm xúc: “Lại gầy đi, khoảng thời gian này nhất định phải bồi bổ lại.”
“Sao em không cảm thấy em gầy đi nhỉ.” Lục Giai Giai cũng nhéo thịt trên mặt mình, sau đó đáp với vẻ đúng lý hợp tình: “Không gầy mà…”
Lời còn chưa nói xong thì canh gà trong thìa đã bị nhét vào miệng.
Ngược lại cô cũng không nôn ọe, khẩu vị rất tốt, uống hết một bát canh gà to.
Tiết Ngạn lại xé thịt đùi gà xuống, kêu Lục Giai Giai gắp ăn.
Thức ăn ở nhà họ Lục vô cùng tốt, bữa nào cũng có thịt, còn xa xỉ hơn cả người thành phố, Tiết Ngạn đã sớm phát hiện ra không đúng nhưng chẳng hỏi gì cả.
Sáng hôm nay anh muốn đưa tiền cho mẹ Lục, mẹ Lục lại dùng câu nói cũ nói cho anh nghe.
Loại lý do thoái thác này đến ngay cả Trương Thục Vân cũng dần phát hiện ra không đúng chứ đừng nói là Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn nhạy cảm phát hiện ra số thịt này chắc hẳn có liên quan đến Lục Giai Giai.
Đặc biệt là lần con lợn rừng đứng bất động đó.
“Không ăn nữa, em no lắm rồi.” Lục Giai Giai đẩy cái bát.
Tiết Ngạn cắn sạch thịt trên xương, sau đó mang bát ra ngoài, Lục Giai Giai tiếp tục đọc sách.
Buồn ngủ thì chui vào trong chăn ngủ.
Sau khi Tiết Ngạn về lại ngồi bên cạnh giường cô, ngón tay chạm lên mặt Lục Giai Giai.
Màu máu trên mặt cô không đủ như trước nhưng nét mặt tinh tế, ánh sáng bên ngoài chiếu vào có vài phần dung nhan của người đẹp bị bệnh.
Lục Giai Giai cảm thấy mặt mình hơi ngứa, cô lười biếng vỗ lên mu bàn tay của Tiết Ngạn, rụt vào trong chăn: “Anh phiền thế.”
“Ừm.” Tiết Ngạn giúp cô chèn chăn ở hai bên, đôi môi mỏng mấp máy: “Có phiền như vậy sao?”
“…” Lục Giai Giai lộ ra nửa cái đầu nhỏ, trừng mắt nhìn Tiết Ngạn, cô hờn dỗi: “Làm phiền người khác ngủ chính là người vô cùng phiền phức.”
“Con nhỏ này.” Tiết Ngạn chui vào trong chăn ôm cô: “Sớm biết thế lúc mới kết hôn anh nên bán luôn công việc này rồi.”