Kết hôn chưa đến một tháng mà Lục Giai Giai đã mang thai, anh còn chưa từ từ hưởng thụ ngày tháng ở riêng với cô nữa.
“Đáng đời anh!” Lục Giai Giai cảm giác được cả người Tiết Ngạn nóng hầm hập, cô lẩm bẩm: “Ai kêu anh ngày nào cũng nghĩ đến mấy chuyện này.”
Tiết Ngạn nhẹ nhàng ấn lên gáy cô, hô hấp nóng rực phả lên tai cô: “Là tự nó nghĩ.”
Lục Giai Giai: “…”
Một hành động của cô cũng đủ khiến anh nổi sức vô hạn rồi, nhưng cứ cố tình bây giờ anh không thể động vào dù chỉ một cái.
Ngón tay của Tiết Ngạn chạm lên mu bàn tay cô, thấp giọng: “Bây giờ anh lên thị trấn xử lý công việc, em ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
Lục Giai Giai ừm một tiếng với vẻ ngái ngủ.
Cô đã sớm nói mùa đông ôm Tiết Ngạn chắc chắn vô cùng ấm áp, bây giờ đúng là ấm thật.
Chỉ cần anh nằm bên cạnh cô là cô đã buồn ngủ lắm rồi.
Anh ôm cô mười mấy phút, sau đó mới chậm rãi buông cô ra, đạp xe đạp lên thị trấn.
Trước khi đi, anh nói lại dự định với mẹ Lục, bà ta nghĩ đến qua hai năm nữa, mấy công việc này cũng không còn ngon nữa, từ chức sớm một chút cũng được.
“Tốt nhất là bán nhiều tiền một chút, nuôi con cũng không đơn giản.”
“Con biết rồi ạ.”
Sau khi Tiết Ngạn đi không lâu thì cha Tiết cầm hộp cơm tới.
Ông ta cười bảo: “Bà thông gia, tôi nấu ít thịt kho tàu cho Giai Giai.”
“Ông còn biết nấu thịt kho tàu nữa sao?” Mẹ Lục nhìn hộp cơm trong tay ông ta.
Cha Tiết quan tâm con gái bà ta, bà ta cũng vui vẻ.
Mẹ Lục nhỏ giọng: “Giai Giai ngủ rồi, hơn nữa mới ăn bát canh gà to xong, bây giờ chắc chắn không ăn nổi nữa, đợi đến trưa tôi sẽ hâm nóng lại cho con bé.”
“Vậy được, đến trưa cho Giai Giai ăn nhé.”
Mẹ Lục nhận lấy hộp cơm, bà ta định đổ thịt vào trong bát, sau đó rửa sạch hộp cơm trả cho cha Tiết mang về.
Vừa mở ra đã thấy đống thịt đen sì sì.
Mẹ Lục: “…”
“Tôi làm món thịt này cả sáng, rắc rối lắm, lần thứ hai mới được.”
“…”
Mẹ Lục nhanh mồm nhanh miệng: “Tôi nói này ông thông gia, trình độ nấu cơm của ông không ổn rồi, chỉ nhìn thôi đã… cảm thấy không có cách nào ăn.”
Nếu con gái bà ta ăn thịt kho tàu mà cha Tiết nấu, chỉ sợ đứa trẻ trong bụng cũng không muốn ra đời luôn quá.
“Tôi nấu cơm quả thật tay nghề không được tốt cho lắm nhưng tốt xấu gì cũng là thịt.” Cha Tiết xoa tay.
“?” Bản mặt già của mẹ Lục nhăn thành cái bánh bao: “Nhưng mà ông thật sự không được, tôi, tôi cũng không sợ đả kích ông, sau này chuyện cơm nước, ông không cần lo cho Giai Giai đâu.”
Bà ta nói rồi cầm đũa gắp một miếng lên nếm.
“!”
Mẹ Lục vội vàng nhè ra, uống nửa bát nước lạnh mới át được vị, bà ta đánh giá với vẻ mặt không có cảm xúc: “Vô cùng khó ăn!”
Cha Tiết: “…”
“Ông nếm thử canh gà mà tôi nấu đi.” Mẹ Lục rót một bát canh gà không còn ấm, bà ta bảo: “Ông nếm thử món tôi nấu đi, ông thông gia, ông cũng tốt với bản thân một chút chứ, không thể nấu cơm thì để con cái nấu, thế này thì sao mà nuốt được?”
Cha Tiết nếm một hớp canh gà, ông ta cười bảo: “Vậy sau này tôi không nấu cơm cho Giai Giai nữa, tay nghề của tôi đúng là kém thật, trông hình thức chẳng ra làm sao nhưng khẩu vị vẫn được, tôi đã quen rồi.”
“… Khẩu vị của ông cũng nặng quá rồi.” Mẹ Lục lại xé cái cánh gà cho cha Tiết: “Tôi thấy Tiết Ngạn nấu cơm cũng được, Giai Giai nấu cơm cũng không tồi, đợi hai đứa tụi nó đi vào quỹ đạo, ông cứ thường xuyên qua đó ăn cơm, cũng không thiếu chút cơm này.”
“Chứ ông nấu cơm thật sự khó ăn lắm!” Mẹ Lục cho một đòn mạnh.
Cha Tiết: “… Cũng được mà.”
“…” Ngang bướng y như Tiết Ngạn, mẹ Lục không nhịn được mà đảo trắng mắt.
Lục Giai Giai ngủ một buổi trưa, không biết mẹ Lục và cha Tiết đã giao thủ mấy trăm hiệp rồi.
Hai ngày sau Tiết Ngạn mới xử lý xong toàn bộ thủ tục, Trương Thủy Tuyền không ngờ anh làm việc hơn hai tháng đã không làm nữa.
“Anh Tiết, anh bán công việc này đi như vậy sao?” Trương Thủy Tuyền không hiểu, đây chính là một công việc ổn định, có thể làm cả đời.
Tiết Ngạn gật đầu: “Vợ tôi có bầu, tôi phải về chăm sóc cô ấy.”
Anh biết bây giờ quốc gia không ổn định nhưng cũng sẽ không như vậy mãi, quốc gia cường thịnh chắc chắn cần nhân tài, bây giờ hoàn toàn không phù hợp với tình hình trong nước, dưới sự cưỡng chế chắc chắn sẽ có thay đổi.