Tiết Ngạn bán công việc được ba trăm đồng tiền, dù sao cũng là vào thể chế, xét từ hiện tại thì công việc bảo vệ này có thể truyền cho thế hệ sau cho nên cũng không thể rẻ.
Tiết Ngạn đạp xe đạp về nhà, hai ngày này Lục Giai Giai an thai, công việc giao cho Trương Đào trước, dựa theo công điểm cho anh ta ghi, đợi phát tiền lương thì chia cho anh ta.
“Từ chức như vậy sao?” Trương Thục Vân ngơ ngác.
Cậu em rể này cũng quyết đoán quá, một công việc tốt như thế nói không cần là không cần nữa.
Tiết Ngạn gật đầu, móc năm mươi đồng tiền trong túi ra đưa cho mẹ Lục: “Giai Giai có rất nhiều chỗ đều cần mẹ giúp, số tiền này con giao cho mẹ, có gì cần mẹ có thể tự xử lý.”
Mẹ Lục không từ chối mà nhận lấy.
Có năm mươi đồng này rồi, bà ta có thể chặn miệng người trong nhà một cách chính đáng.
“Bán được nhanh như vậy sao?” Lục Giai Giai ngồi trên giường nhìn anh.
Tiết Ngạn bưng một bát cháo ngọt tới: “Rất nhiều người muốn có, hiển nhiên bán được nhanh rồi, em ở nhà từ từ dưỡng thai, toàn bộ công việc cứ để anh làm.”
“Tiết Ngạn, anh là người đàn ông tốt nhất, ông chồng tốt nhất trên đời này.” Lục Giai Giai tung lời khen ngợi: “Đợi con ra đời, em sẽ kêu nó gọi anh là cha… không đúng, kêu nó gọi anh là cha trước, ý của em là để nó học gọi anh là cha trước.”
“…” Lục Giai Giai có hơi cạn lời với bản thân, lúc này vừa mới mang thai thôi mà đã hơi ngốc rồi.
Nói cứ như con trong bụng không phải của Tiết Ngạn ấy.
Tiết Ngạn nhếch khóe môi, giọng nói hơi khàn: “Em cũng có thể gọi cha.”
“…”
“Sau này có thể thử.”
Bắt đầu từ ngày thứ hai tiếp nhận công việc của Lục Giai Giai, hơn nữa còn ra đồng làm việc, đến chiều trên cơ bản toàn bộ thôn dân đều biết Tiết Ngạn đã bán việc đi.
“Ngốc hay gì, công việc tốt như thế cũng không cần, cứ đòi về quê cày cấy.”
“Không phải chứ, chắc chắn không phải thật đâu, con gái nhà họ Lục mới mang thai, cậu ta đã bán công việc đi sao mà nuôi được con?”
“Sao không thể nuôi? Tiết Ngạn có một thân sức lực, còn có công việc của Lục Giai Giai, vẫn dẫn đầu thôn chúng ta như cũ đấy thôi.”
“Nhưng mà vẫn ngốc…”
Lục Thảo từ sau khi biết mình mang thai toàn ưỡn bụng đi lại trong thôn, nhưng thôn dân chẳng thèm để ý đến cô ta.
Tiết Ngạn mất việc rồi?
Lục Thảo nở nụ cười.
Vậy chẳng phải Lục Giai Giai gả cho một thằng nhà quê chân đất hay sao?
…
Buổi trưa, Tiết Ngạn khiêng nông cụ từ ngoài ruộng về nhà, hôm nay thời tiết trở lạnh, trên người đều đã mặc áo dày, anh nhanh nhẹn về nhà, mấy thôn dân kia càng xác định Tiết Ngạn đã bán đứt công việc đi.
“Đúng… đúng là điên thật rồi, công việc trên thị trấn nói không cần là không cần nữa.” Có người vô cùng khó hiểu.
Lục Thảo ngoài mặt lén lút cười, đợi bóng lưng của Tiết Ngạn biến mất, cô ta vội vàng chạy về nhà.
“Văn Thanh, Tiết Ngạn mất việc rồi, hôm nay anh ta cũng ra đồng làm việc như chúng ta.” Lục Thảo hào hứng nói với Châu Văn Thanh đang ở trong sân.
“Mất việc?” Châu Văn Thanh sững sờ, thả con gà con ốm yếu trong tay xuống đất: “Tiết Ngạn đã mất việc?”
Anh ta từ thành phố về nông thôn, không ngờ lại để Tiết Ngạn chạy đến thị trấn làm bảo vệ, anh ta vẫn luôn cảm thấy Tiết Ngạn không xứng giống như anh ta cảm thấy anh không xứng với Lục Giai Giai vậy.
Không ngờ bây giờ Tiết Ngạn lại mất việc, vậy chẳng phải chứng minh suy nghĩ của anh ta không sai hay sao, Tiết Ngạn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nói cách khác thì anh không có cái phúc đấy.
Con gà trên đất hơi đập cánh, đầu cố gắng ngẩng lên nhưng vẫn không ngẩng nổi, đi đường lảo đảo xiêu vẹo.
Châu Văn Thanh không để ý đến nó, anh ta vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô mau nói đi.”
“Em vừa tan làm thì nghe nói Tiết Ngạn đã bán công việc đi, anh nói xem anh ta có bị ngu không chứ? Công việc này có thể làm đến già vậy mà anh ta lại bán nó đi, đúng là ngu.”
“Hóa ra là bán.” Châu Văn Thanh nói với giọng mất mác.
Lúc này bụng Lục Thảo kêu một tiếng, cô ta cũng mặc kệ cười chê Tiết Ngạn mà hỏi: “Văn Thanh, hôm nay anh nấu cơm chưa? Em đói sắp chết rồi.”
“Đói cái gì mà đói, con gà bắt được hai hôm trước đã sắp chết rồi đây này, tôi đang xem nó bị bệnh gì.” Châu Văn Thanh cúi đầu, anh ta còn định dựa vào mấy con gà con này để ăn thịt, không ngờ mới nuôi mấy ngày đã ốm đau bệnh tật rồi.
Anh ta cúi đầu vừa định cầm lên xem tiếp thì con gà cắm đầu xuống đất, trên mông còn một đống nhão nhào.
Châu Văn Thanh: “…”