“Càng ngày càng giống con heo nhỏ.” Tiết Ngạn phủi tuyết trên người rồi chui vào trong chăn.
Cơ thể Lục Giai Giai vừa thơm vừa mềm, bàn tay to của Tiết Ngạn ôm cô, ngón tay trượt từ eo lên trên từng tí một.
Lục Giai Giai: “…”
Cô dựa sát vào lòng Tiết Ngạn, sau đó nhắc nhở: “Trong bụng em còn có em bé đó.”
“Anh biết rồi, chỉ sờ tí thôi.” Giọng nói của Tiết Ngạn trầm thấp, chăn bị kéo lên vừa phủ lên mặt hai người thì cửa bị gõ vang.
“Tiết Ngạn, đi chở than nào.”
“…”
Lục Giai Giai ở trong chăn cười thành tiếng, lòng bàn tay của cô đẩy Tiết Ngạn: “Anh còn không mau đi, cha em gọi anh kìa.”
Tiết Ngạn vỗ lên cái mông nhỏ của Lục Giai Giai một cái, thò đầu ra khỏi chăn, xuống giường đắp kín chăn cho cô sau đó mặc áo đi ra mở cửa.
Trong thôn chỉ có Tiết Ngạn và Lục Nghiệp Quốc biết lái máy kéo, hai người dẫn cha Lục lên thị trấn chở một xe than về.
Dựa theo quy định bên trên mà chia than cho các hộ, mẹ Lục dẫn người trong nhà tới lấy than.
Lục Giai Giai cũng mặc áo bông và quần bông dày, cô mở cửa, vừa đi vừa quấn khăn quàng cổ, tuyết kèm theo gió, trong nháy mắt đã mang toàn bộ độ ấm trong căn phòng đi.
Mẹ Lục bước nhanh đến trước mặt cô: “Con đừng đi, ở nhà trông nhà đi, lỡ như trượt chân ngã sẽ không giữ được em bé trong bụng mất.”
Lục Giai Giai lập tức ôm bụng mình, cô mới hơn một tháng thôi, bây giờ bụng dưới bằng phẳng giống như không có bầu, nhưng có khả năng là do tác dụng tâm lý nên cô vẫn cảm thấy bụng mình hơi nặng.
“Vậy con không đi nữa.” Lục Giai Giai giống như con gấu nhỏ đi về phòng.
Cô đã ở trong phòng nửa tháng rồi, quá muốn ra ngoài đi dạo, nhưng nghĩ đến có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho con nên chỉ có thể gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
…
Lục Giai Giai đóng cửa lại, gọi Lục Viên và Thạch Đầu tới, dạy tụi nhỏ viết chữ.
Máy kéo dừng ở cửa nhà kho, sau khi tiếng loa phát thanh trong thôn vang lên, thôn dân cầm giỏ rất nhanh đã đi ra khỏi nhà.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi mà bên ngoài đã tập trung đông đúc người.
Trời lạnh nên đều muốn nhanh chóng nhận than rồi về nhà, có người còn muốn chiếm lời, đòi nhiều một chút.
Mẹ Lục bĩu môi: “Chen chen chen, chen cái gì mà chen? Đã nói có danh sách rồi mà còn chen, tôi nói cho các người biết, đừng hòng người nào chiếm được lời nhé, bằng không không chính là tư tưởng có vấn đề.”
Đến khi đó không đủ than, chắc chắn nhà bọn họ phải bù vào.
Thôn dân muốn phản bác nhưng nhìn thấy ba đứa con trai cao lớn của mẹ Lục, lại nhìn Tiết Ngạn với dáng người vô cùng cường tráng kia, đành ngậm miệng lại.
Nhà họ Lục này vốn đã giỏi đánh nhau, năm nay lại tuyển được Tiết Ngạn làm con rể, ai có thể đánh lại nhà bọn họ.
Tiết Ngạn làm việc của Lục Giai Giai, cần ở bên cạnh ghi chép, cha Lục kêu Lục Nghiệp Quốc lấy than cho thôn dân.
Ông ta dựa theo danh sách gọi người, gọi đến nhà nào thì nhà đó đến lấy than.
Lục Thảo và Châu Văn Thanh cũng qua đây lấy than, cô ta trông thấy bác cả Lục và bác gái cả Lục, muốn tiến lên nói chuyện.
Bác gái cả Lục trực tiếp quay mặt đi, không để ý đến cô ta.
Lục Thảo tủi thân muốn chết, cô ta kéo Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh chẳng có biểu cảm gì, bàn tay rụt vào trong ống tay áo, run cầm cập, vẫn luôn rùng mình.
Nhà thì lọt gió, anh ta cũng không biết sửa, hai người ăn không no, mặc không ấm, khoảng thời gian này khỏi phải nói phiền lòng bao nhiêu.
Đến lượt Lục Thảo và Châu Văn Thanh, nhân khẩu ít nên chỉ được nửa giỏ.
Châu Văn Thanh run lẩy bẩy xách đi, ngón tay lạnh cóng đã nứt toác ra.
Năm ngoái, anh ta sống vô cùng tốt đẹp, ghi chép công điểm thì có tiền, sớm đã mua được áo bông mới và găng tay, còn mua được thuốc mỡ bôi tay.
Ngay khi mọi người đều làm bằng tay bình thường thì ngón tay của anh ta lại sạch sẽ và ưa nhìn, không giống bây giờ, sưng như củ cải vậy.
Không chỉ như thế, mặt anh ta còn bị gió thổi đến khô nứt nẻ.
Châu Văn Thanh cúi đầu, nhìn mặt của Tiết Ngạn.
Anh ta còn nhớ lần trước khi tới nhận than, trời đông rét mướt, ngay cả cái áo bông mà Tiết Ngạn còn chẳng có, chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh tới nhận than.