Mà anh ta thì lại ăn mặc gọn gàng đứng bên cạnh ghi công điểm.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi rồi, Tiết Ngạn mặc áo bông dày, còn quấn khăn quàng cổ màu tro, bên cạnh khăn quàng cỏ còn một vệt màu đỏ, vừa nhìn đã biết là phụ nữ đan cho.
Cái tạp dề mà Tiết Ngạn đeo bị bẩn nhưng cả người lại sạch sẽ, trên mặt cũng không bị gió thổi đỏ bừng.
Cả người Châu Văn Thanh chìm vào trong dòng nước lũ hối hận, gần như sắp tắt thở.
Tại sao lúc đầu anh ta không nhìn trúng Lục Giai Giai, tại sao anh ta cứ phải làm bộ làm tịch đẩy cô ra xa?
Kết quả lợi ích đều bị tên chân đất mắt toét Tiết Ngạn này chiếm mất.
Tiết Ngạn nhanh nhạy cảm giác được tầm nhìn của Châu Văn Thanh, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen u ám, không hề che giấu mà giải phóng vẻ nguy hiểm của mình.
Châu Văn Thanh: “…”
Lục Thảo vô cùng sợ Tiết Ngạn, lập tức kéo Châu Văn Thanh rời đi.
Hai tiếng đồng hồ mới chia hết than, sau khi làm xong đã là ba giờ chiều, thu dọn xong xuôi, Tiết Ngạn mới cùng Lục Nghiệp Quốc về nhà.
Anh vào phòng, Lục Giai Giai đang nhoài người trên bàn ngáp.
Cô mặc giống như quả bóng tròn, là loại đẩy cái cũng có thể lăn được đó.
Tiết Ngạn đi vào trong, Lục Viên và Thạch Đầu chạy ra ngoài xem than.
Lục Giai Giai cũng tò mò ngồi dậy, đứng dậy đi ra ngoài xem, Tiết Ngạn bất đắc dĩ đeo chụp tai của mình lên tai cô.
Lục Giai Giai giấu nửa gương mặt vào trong khăn len, giẫy cánh tay lấy chụp tai xuống: “Em không muốn đeo, to lắm.”
Đôi mắt của Tiết Ngạn u ám không rõ ý tứ: “Có to như vậy sao?”
Lục Giai Giai đơn thuần gật đầu.
“To cũng có lợi.”
Lục Giai Giai vẫn chưa phản ứng lại được: “Có lợi gì?”
Cô nghĩ thật kỹ nhưng vẫn không nghĩ ra.
“Từ từ sẽ thoải mái thôi.” Anh thấp giọng bảo.
“…”
Nửa gương mặt lộ ra của Lục Giai Giai từ từ đỏ lên, cô trừng to mắt lườm Tiết Ngạn, đột nhiên đẩy anh ra: “Anh, anh đừng nói lung tung!”
Trước đây Tiết Ngạn sẽ không tùy tiện nói ra mấy lời như vậy sữa thanh thiên bạch nhật, nhưng bây giờ cùng với thời gian lâu dần, cũng không biết có phải vì cô mang thai hay không mà ngày nào Tiết Ngạn cũng nghĩ ngợi lung tung.
Nhất là buổi tối, lăn qua lăn lại không chịu ngủ.
Cả ngày nói gì mà sờ chút chạm chút, sao anh lại có tinh lực như vậy?
Lục Giai Giai ném cái chụp tai vào trong lòng anh: “Em không đeo.”
Cô vòng qua anh đi ra khỏi cửa, Tiết Ngạn sợ cô ngã nên vội theo phía sau.
Nhà họ Lục đông người, Tiết Ngạn cũng được tính cả vào trong, lập tức nhận được một gùi đầy than.
“Càng ngày càng ít, còn ít hơn cả năm ngoái.” Mẹ Lục nói với người trong nhà: “Mọi người nhẫn nhịn nhé, bình thường đóng chặt cửa sổ, chăn có thể đắp thì đắp hết, năm nay không trông mong được gì vào than đâu.”
Mọi người đều gật đầu.
Tiết Ngạn ở bên cạnh mở miệng: “Con biết một người bạn có thể kiếm được than, nhưng đắt hơn giá thị trường.”
Mẹ Lục hơi dừng lại, sau đó bảo: “Vậy con mau đi hỏi thử xem, mùa đông này lạnh, có than sẽ tốt hơn nhiều.”
Tiết Ngạn gật đầu: “Hai ngày nữa con sẽ lên thị trấn hỏi.”
Đợi về phòng, mí mắt của Lục Giai Giai đã đánh nhau, cô cởi áo chuẩn bị chui vào chăn ngủ.
Tiết Ngạn cũng cởi áo bông, ôm Lục Giai Giai vào lòng.
Nếu Tiết Ngạn không động tay động chân vậy anh chính là lò sưởi hình người xuất sắc nhất.
“Mua than không nguy hiểm chứ?” Lục Giai Giai nắm vạt áo trước ngực Tiết Ngạn: “Năm rồi cũng trải qua như vậy, không nhất định cứ phải mua than, nếu nguy hiểm thì đừng mua.”
“Không sao.” Chân dài của Tiết Ngạn khóa hai chân Lục Giai Giai lại, anh xoa lưng cô: “Thai đã dưỡng đủ rồi, khi nào em mới về nhà với anh?”
Anh lại nói: “Bây giờ tuyết rơi, trời lạnh không phải đi làm, em về nhà với anh, ngày nào anh cũng sẽ nấu cơm cho em ăn, vừa vặn rèn luyện khả năng làm bếp.”
Lục Giai Giai ngây người sau đó bật cười thành tiếng: “Tiết Ngạn, anh muốn trải qua thế giới hai người với em đúng không?”
“Ừm.” Tiết Ngạn hỏi.
“Vậy được thôi, đợi về nhà anh cũng đừng chê mệt đấy, việc cần anh làm nhiều lắm đó.”
Tiết Ngạn khàn giọng đáp: “Bao gồm cả em sao?”
Lục Giai Giai: “…”