Rốt cuộc anh đã nghẹn thành thế nào rồi hả? Thời gian ngắn ngủi như thế đã tiến hóa rồi.
Cô nhắm mắt không để ý đến anh nữa, dù sao anh cũng không dám đụng vào cô, chỉ có thể kích thích ngoài miệng mà thôi.
Tiết Ngạn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lục Giai Giai, qua mấy phút lại thở ra một hơi nóng rực nặng nề.
Thiệt tình… sao lại mang thai chứ? Tiết Ngạn nhìn gương mặt nhỏ trắng trẻo của cô.
Còn phải nghỉ dưỡng tiếp.
Ngày hôm sau, anh lên thị trấn, lúc trở về mang theo nửa gùi than và một cái lò.
Anh về nhà mới trước, trải sẵn chăn rồi châm lò lên, nhiệt độ trong căn phòng lập tức tăng lên.
Sau khi làm xong tất cả, anh mới đạp xe đạp đến nhà họ Lục, nói với mẹ Lục chuyện liên quan đến than, cuối cùng là nhắc đến việc đưa Lục Giai Giai về nhà ở.
Mẹ Lục sững sờ, im lặng một lúc rồi mới bảo: “Mẹ nghĩ đã rồi nói sau.”
Bà ta khó xử cả một buổi chiều rồi vẫn quyết định cho Lục Giai Giai về nhà ở trước, không được thì lại về đây.
Dù sao thì Tiết Ngạn với Lục Giai Giai cũng là tay mơ, không có người già nhắc nhở ở loại chuyện sinh con này chắc chắn không được.
Cùng lắm thì bà ta cũng qua đó ở, không phải bên cạnh vẫn còn một căn phòng mới chưa ở sao? Bà ta vừa vặn có thể chuyển vào.
Tiết Ngạn lại bọc Lục Giai Giai lại như một con gấu, trên tay cô cầm quần áo của anh, cồng kềnh tiến lên.
Trương Thục Vân đi thăm nhà trở về phát hiện Lục Giai Giai đã về nhà.
Cô ta: “…” Em gái của cô ta đâu?
…
Trương Thục Vân kích động đến khó hiểu: “Mẹ, sao mẹ lại cho em gái về nhà? Bây giờ em ấy đang mang thai, chắc chắn cần phải chăm sóc, em rể là một người đàn ông, đàn ông không tỉ mỉ, đến khi đó em gái thiếu gì cậu ta cũng không phát hiện ra thì phải làm sao?”
Mẹ Lục bĩu môi: “Tôi thấy cô nhàn rỗi lắm rồi đấy, dọn sạch tuyết trong sân đi.”
Trương Thục Vân: “…”
Lục Giai Giai vừa rời đi, thức ăn của nhà họ Lục lập tức giảm xuống mấy mức.
Trước đây cô phải dưỡng thai, thịt gà canh gà, thịt thỏ thịt hoẵng còn thừa, bọn họ cũng có thể được ăn một chút theo.
Nhưng bây giờ thì chẳng còn một cái gì nữa.
Trong lòng Trương Thục Vân đắng chát, chỉ hận không thể cướp Lục Giai Giai từ nhà họ Tiết về.
Lục Giai Giai sợ lạnh, cô chen chúc bên bàn bếp giúp Tiết Ngạn nhóm lửa.
“Hôm nay nấu gì?”
Trời lạnh như vậy, bên ngoài còn có tuyết bay, chỉ có ăn mới có thể khiến người nổi lên hứng thú.
“Gà hầm, em đừng cử động, nói với anh làm thế nào là được.” Tiết Ngạn lấy một con gà rừng vừa mới vặt lông xong từ trong tủ bếp ra, khóe mắt liếc qua Lục Giai Giai đang nhìn chằm chằm vào mồi lửa, cố tình thấp giọng bảo: “Chiến hữu của anh ba em rất lợi hại, tặng nhiều thịt rừng cho các em như thế.”
Động tác gẩy lửa của Lục Giai Giai hơi dừng lại, sau đó cô khua đốm lửa, nghĩ ngợi hay là nói trắng ra cho Tiết Ngạn biết: “Thật ra, thật ra không phải là chiến hữu của anh ba em tặng đâu, là em, em…”
Cô lén liếc mắt nhìn anh: “Là máu của em khác thường, đây là quà bồi thường của ông trời dành cho em.”
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn u ám: “Nói tiếp đi.”
Lục Giai Giai mím chặt môi: “Chuyện tiếp theo em nói với anh có hơi kinh hoàng nhưng đúng là sự thật, anh đừng sợ.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Em không phải là em.”
Lục Giai Giai: “!” Sao ai cũng biết “tài khoản phụ” của cô thế?
Cô nói lại sự việc một cách đơn giản thô bạo cho Tiết Ngạn nghe, bớt đi kết cục mình vốn nên bi thảm.
“Em theo Châu Văn Thanh?” Tiết Ngạn tiến một bước về phía Lục Giai Giai.
Da đầu Lục Giai Giai tê rần, cô xua tay: “Không phải, em không theo anh ta, là kết cục trong sách nói em phải theo anh ta, nhưng em cũng không phải đồ ngốc, chắc chắn sẽ không theo Châu Văn Thanh rồi, cho nên mới bị người khác chiếm cơ thể, hy vọng có thể dựa theo kết cục mà em nên có để phát triển tình tiết.”
“Chẳng qua đã kết thúc rồi, Trình Ánh Huyên đã chết, kết cục trong sách sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta nữa, hơn nữa còn có một lợi ích, lịch sử phát triển trong quyển sách này giống với ở thế giới kia của em, cho nên em biết lịch sử.”
“Ví dụ như qua ba năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học, cải cách mở rộng, kinh tế nhanh chóng phát triển, cơ hội kiếm tiền khắp nơi, đây cũng được coi là một chút lợi ích đi.”