Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 555 - Chương 555: Vậy Anh Thì Sao

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 555: Vậy anh thì sao

Đôi mày của Tiết Ngạn nhíu chặt lại: “Vậy anh thì sao?” Tại sao anh không bảo vệ Lục Giai Giai?

“Anh á?” Động tác nôn nóng giải thích của Lục Giai Giai dừng lại, cô nổi giận đùng đùng, sau đó lẩm bẩm: “Anh là tay sai của Châu Văn Thanh, người đàn ông đứng sau lưng anh ta, bảo vệ hộ tống anh ta, cung cấp tiền bạc…”

Cô càng nghĩ càng tức tối: “Tiết Ngạn, anh quá đáng thật đó, vậy mà lại làm tay sai của Châu Văn Thanh, đi theo anh ta bắt nạt em, em không nhóm lửa cho anh nữa, anh tự đi mà làm.”

Lục Giai Giai ném cái gậy nhóm lửa xuống đất, giống một con chim cánh cụt quay người định đi.

“!” Tiết Ngạn buông con gà rừng trong tay xuống, vội vàng giữ Lục Giai Giai lại: “Không phải anh mà!”

“Đều là sách viết vớ vẩn!” Tiết Ngạn nhấn mạnh.

Lục Giai Giai bĩu môi nhìn anh: “Vậy sau này anh không được phép lại gần Châu Văn Thanh đâu đấy.”

“…” Tiết Ngạn kéo nhẹ Lục Giai Giai lại: “Anh chưa bao giờ thích để ý đến cậu ta.”

Lục Giai Giai lẩm bẩm, lại đi về tiếp tục nhóm lửa.

Tiết Ngạn vốn còn kinh hãi vì mình là một nhân vật trong sách, nhưng bị Lục Giai Giai nói như thế, trong lòng anh đều chỉ nghĩ phải dỗ cô thế nào.

Còn nữa, đại khái thì anh cũng đoán được trọng tâm rồi.

Dưới sự chỉ huy của Lục Giai Giai, Tiết Ngạn thành công nấu một nồi canh gà, anh vừa định nấu cơm trưa thì Lục Giai Giai buồn ngủ, muốn lên giường nằm.

Từ sau khi mang thai, cô không thể khống chế được cơn buồn ngủ.

Lục Giai Giai bò lên giường, cởi áo ra đã ngủ ngay, Tiết Ngạn nấu xong cơm cũng không có khẩu vị.

Anh bưng cơm vào phòng cho cô, cưỡng chế ép buộc mới ăn được vài miếng.

Lục Giai Giai thật sự rất buồn ngủ, cô chỉ vào bụng mình: “Là con, nó muốn ngủ, em cũng muốn ngủ.”

Cô chui vào trong chăn không chịu ra nữa.

Tiết Ngạn không có cách nào khác đành đặt cơm canh xuống, lấy chổi quét tuyết ở bên ngoài, quét sạch sân xong lại bắt đầu bổ củi, bổ củi xong lại nấu nước giặt quần áo.

Bận rộn đến tận chiều, Lục Giai Giai ngủ trưa một giấc cuối cùng cũng tỉnh táo, cô mặc quần áo vào chạy đi tìm Tiết Ngạn.

“Anh giặt nhiều quần áo như vậy sao?” Cô nắm tay Tiết Ngạn, phát hiện ra hơi lạnh mới giúp anh xoa tay, lại hà hơi vào tay anh.

Cô vừa mới tỉnh ngủ, tay vẫn còn ấm áp, ngón tay vừa trắng vừa thon, cả người giống quả cầu trắng.

Tiết Ngạn rút tay ra: “Dùng nước nóng giặt, không lạnh.”

Anh bế quả cầu dày Lục Giai Giai đi vào phòng.

Lục Giai Giai bôi kem dưỡng da lên tay Tiết Ngạn.

Anh không thích bôi mấy thứ này nhưng Lục Giai Giai rất có hứng thú, cầm ngón tay anh không chịu buông.

“Anh phải đi nấu cơm đã.” Tiết Ngạn nhéo má cô: “Qua đây giúp anh nhóm lửa.”

“Được.” Lục Giai Giai kéo áo Tiết Ngạn, đi theo phía sau anh.

Vào nhà bếp nấu lại canh gà và thịt gà buổi trưa, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa khắp nhà bếp.

Tiết Ngạn múc một bát cho Lục Giai Giai, cô cầm thìa húp từng hớp nhỏ, ngẩng đầu nói: “Buổi tối đừng nấu cơm, chúng ta ăn hết thịt gà đi đã, để thừa lại sẽ không ngon.”

“Em uống trước đi.” Tiết Ngạn xé một cái đùi gà ra cho cô: “Ăn hết đi.”

Châu Văn Thanh nằm trong chăn run cầm cập, vốn đã lạnh lại còn không được ăn ngon nên bây giờ càng lạnh hơn.

Lục Thảo nhỏ giọng nói: “Văn Thanh, em thấy anh còn một cái khăn quàng cổ, hay là chúng ta cũng đổi mấy thứ khác thành lương thực đi.”

“…” Châu Văn Thanh tức đến váng cả đầu: “Áo bông và quần bông mới năm ngoái của tôi đều bị cô đổi thành lương thực hết rồi, còn đổi với giá thấp nữa chứ, bây giờ cái áo cũ tôi đang mặc hoàn toàn không thể cản gió, vừa ra cửa đã không thể nhấc nổi chân, còn bán nữa thì chúng ta đều sẽ chết ở đây mất.”

‘Nhưng trên núi hết rau rồi, nếu chỉ ăn mỗi lương thực phụ sẽ hết lương thực nhanh lắm.” Lục Thảo đói đến không còn sức: “Chúng ta đều sẽ chết đói, hơn nữa trong bụng em còn có em bé nữa.”

“Hay là bán than cho thôn dân đi, đổi ít lương thực với người khác.”

“Anh đi đi, lạnh lắm.”

“Tôi là người đọc sách từ thành phố xuống đây, làm sao có thể làm loại chuyện này được? Cô mau đi đi.”

Lục Thảo thấy cả người Châu Văn Thanh rúc vào trong chăn, cô ta cắn răng, giãy người đứng dậy.

Bây giờ người trong thôn đều chướng mắt bọn họ, ít than này cũng chỉ có thể bán với giá rẻ, bằng không hoàn toàn không ai cần.

Bên này, La Khinh Khinh cũng chẳng tốt được bao nhiêu, nơi mà cô ả ở còn lọt gió hơn căn nhà của Lục Thảo, nhưng chăn của cô ả dày hơn một chút, miễn cưỡng có thể chịu được ngày đông.

 


Bình Luận (0)
Comment