Chỉ là nấu cơm thì rắc rối hơn, không ai giúp cô ả gánh nước, tự cô ả làm thì lại không gánh được, không có cách nào nấu cơm, quần áo cũng không giặt được.
Bên cạnh truyền tới mùi thơm của thức ăn, bụng của La Khinh Khinh vẫn luôn kêu inh ỏi, cô ả thật sự không nhịn được mà tiến vào địa bàn của Lâm Phong.
“Lâm đại ca!” La Khinh Khinh lên tiếng, cô ả vốn cho rằng mình có thể chịu đựng qua được, nhưng bây giờ một mình cô ả thật sự không thể sống nổi.
Nếu như cô ả không cầu cứu Lâm Phong, chỉ sợ sẽ không chống đỡ qua mùa đông này được mất.
Lâm Phong ngẩng đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn La Khinh Khinh.
La Khinh Khinh bị nhìn mà hoảng hốt.
“Qua đây.”
Cô ả cắn răng đi qua.
“Cởi đồ ra.” Lâm Phong đơn giản, trực tiếp.
…
La Khinh Khinh rõ ràng không ngờ Lâm Phong lại thẳng thắn như thế, cô ả cắn răng, chậm rãi đi tới trước mặt anh ta.
La Khinh Khinh khịt mũi: “Lâm đại ca, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Tôi biết anh vẫn còn thích tôi.”
“Đồ của tôi chỉ cho người phụ nữ của tôi, cô hẳn cũng hiểu rõ tôi có ý gì chứ.” Lâm Phong cầm cái gậy bên cạnh chỉ vào cúc áo của La Khinh Khinh: “Tôi mặc kệ cô là thật lòng hay là cố tình, tôi muốn cô, qua hai ngày nữa đi đăng ký kết hôn, cô thành vợ của tôi, hiển nhiên tôi sẽ bảo vệ cô.”
La Khinh Khinh cắn môi, run rẩy nhấc tay lên, cởi cúc áo của mình.
Đôi mắt của Lâm Phong sáng ngời, đẩy La Khinh Khinh lên chăn.
Ăn xong bữa tối, Lục Giai Giai không buồn ngủ nữa, cô ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lăn qua lăn lại không ngủ được, tinh thần vô cùng tràn trề.
Không ngủ được, cô bò vào lòng Tiết Ngạn, hôn lên cái cằm lạnh lùng của anh, mềm mại bảo: “Tiết Ngạn, anh đọc sách cho em đi.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh cúi đầu nhìn về phía bụng của cô, thuận tay cầm một quyển sách lịch sử bên cạnh lên, sáp đến bên đèn dầu, thấp giọng đọc.
Giọng nói của Tiết Ngạn rất trầm thấp, đặc biệt là lúc cố tình đè thấp giọng thật sự vô cùng dễ nghe, Lục Giai Giai nắm một bàn tay khác của anh, cầm các ngón tay lên nhìn.
Giọng nói của Tiết Ngạn càng lúc càng thấp, trên trán từ từ túa mồ hôi, lại đọc thêm vài câu, yết hầu di chuyển hai cái, anh ném sách qua một bên, thấp giọng hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được.” Lục Giai Giai bất mãn: “Sao anh không đọc nữa?”
Cô rất thích nghe: “Mau đọc đi, em đã nói với anh mùa đông năm bảy mươi bảy sẽ khôi phục kỳ thi đại học cũng sẽ thi lịch sử mà, anh mau đọc cho em, vừa vặn ghi nhớ được điểm kiến thức.”
“Không đọc nữa, có cái vui hơn.” Ngón tay của Tiết Ngạn nhéo nhẹ lên gáy Lục Giai Giai.
“!” Lục Giai Giai trừng mắt nhìn anh: “Em đang mang bầu đó.”
“Ừm. anh đọc quyển sách nhỏ mà em mang qua đây rồi, bên trong có cách không ảnh hưởng đến con, em yên tâm, anh chỉ chạm chút thôi, không phải không ngủ được sao? Lát nữa sẽ ngủ được.”
“… Sách nào?”
Tiết Ngạn không trả lời cô mà vén chăn đắp lên cho cả hai người.
Bọn họ dày vò một tiếng, Tiết Ngạn giúp Lục Giai Giai lau tay.
Mà Lục Giai Giai quả nhiên đã ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy mỏi tay, chân cũng đau, ngoại trừ ăn bữa sáng thì toàn nằm trên giường ngủ đến trưa mới tỉnh.
Cô vừa tỉnh đã hỏi chuyện quyển sách nhỏ.
Đôi mắt của Tiết Ngạn di chuyển: “Anh tìm được trong tủ, chắc là của hồi môn của em mang qua đây, anh thấy rất hữu dụng.”
Lục Giai Giai: “!”
Cô nghĩ đến thứ mà mẹ Lục cho mình, nhưng không phải cô đã kêu mẹ ruột mang đi rồi sao? Tại sao còn xuất hiện trong của hồi môn của cô?
“Trả cho em.” Lục Giai Giai hung dữ: “Trả cho em mau.”
“Em không cần học, anh học là được rồi.”
“…” Lục Giai Giai cồng kềnh đi đến trước mặt Tiết Ngạn, vừa đập vừa đánh: “Mau trả cho em!”
Tiết Ngạn thấy cô quá mức kích động, đành nghe lời lấy quyển sách nhỏ dưới gầm giường ra.
Lục Giai Giai vừa nhận được đã xé tan, sau đó ném vào trong lò bếp nấu cơm, cô cắn răng: “Sau này anh không được đọc mấy thứ này nữa.”
Tiết Ngạn gật đầu.
Thật ra anh cũng không cần đọc mấy thứ trên đó nữa vì anh đã đọc hết rồi.
Có khả năng là thời kỳ mang thai phản ứng lớn, Lục Giai Giai nhỏ nhen lại ghi thù, buổi tối không cho Tiết Ngạn ôm nữa, cứ đòi phải khoanh tay ngủ.
Đợi lạnh rồi, cũng ngủ rồi, cô lại trở mình quay sang ôm lò sưởi hình người.
Ban ngày tỉnh lại mới phát hiện ra mình đang ôm Tiết Ngạn, cô lẩm bẩm, lại quay người đối lưng với anh, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Anh chỉ đành quay người ôm cô từ phía sau, phòng ngừa khe hở lại lọt gió.