Ngày nào Lục Thảo và Châu Văn Thanh cũng ăn mặc cần kiềm, vừa lạnh vừa đói.
Không biết có phải vì mang thai không bổ sung đủ dinh dưỡng hay không mà rất nhanh cô ta đã gày rạc đi, gò má lõm xuống, hơn nữa trên mặt còn bắt đầu mọc tàn nhang và mụn, đã vậy còn càng ngày càng nhiều.
“Sao lại thế này?” Lục Thảo nhìn gương mặt mình trong mảnh gương cũ nhỏ bé, có đôi khi cô ta không nhịn được sẽ nặn mụn, nhưng lại để lại vết rỗ khó coi.
Châu Văn Thanh trở mình: “Mang thai đều như thế, đợi sinh con rồi sẽ tốt lên thôi.”
Lục Thảo hơi dừng lại: “Vậy có phải Lục Giai Giai cũng mọc mấy thứ này không?”
Trên mặt cô ta mang theo vẻ mừng rỡ: “Ngày thường Lục Giai Giai biết ăn diện, mặt mũi cũng sạch sẽ, lần này mang thai trên mặt mọc mụn chắc chắn sẽ khó coi muốn chết.”
“Bảo sao đã nhiều ngày như thế sao cô ta không ra ngoài? Chắc chắn là không chấp nhận nổi nên trốn trong nhà đi. Em nói cho anh biết, cũng may anh không lấy Lục Giai Giai, cô ta vô cùng yếu đuối, ở nhà chẳng làm việc gì hết, chỉ ngồi chỉ tay năm ngón sai người khác hầu hạ mình, ngược lại em muốn xem Tiết Ngạn có thể chịu được cô ta bao lâu.”
Cô ta trở mình nằm xuống: “Tiết Ngạn chỉ thích mặt của cô ta thôi, đợi cô ta xấu đi rồi chắc chắn sẽ ghét bỏ cô ta, em rất muốn xem Tiết Ngạn có còn chiều cô ta nữa không?”
Có khả năng là tác dụng tâm lý nên hai ngày liên tiếp Lục Thảo đều nằm mơ thấy Lục Giai Giai trở nên xấu xí, trên mặt mọc đầy mụn, bị người trong thôn chê cười không ngóc đầu lên được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhanh đã đến cuối tháng mười hai, sắp đón tết rồi, trong thôn giết hai con heo béo, nhà nào cũng được chia thịt heo.
Trên đường tuyết đã tan, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi nhận thịt heo.
Năm ngoái anh cũng giết heo, giết heo được tính công điểm nhưng năm nay anh không làm nữa.
Giết heo xong trên người toàn mùi máu tanh, Lục Giai Giai lại đang mang thai, vô cùng nhạy cảm với mùi nên chắc chắn sẽ không chịu lại gần anh.
Hơn nữa áo bông trên người anh mới may, dính chút mùi cũng thấy tiếc.
Lục Giai Giai sợ lạnh nên mặc rất dày, đi đường lắc lư, đầu rụt vào trong khăn quàng cổ, giấu đi nửa khuôn mặt, chỉ để lại một đôi mắt đảo tới đảo lui.
Đã rất lâu rồi cô chưa ra ngoài, cả đường nhìn tới nhìn lui trong thôn.
Thôn dân cũng đã nhiều ngày như vậy rồi mới thấy Lục Giai Giai lần đầu.
Đã nhiều ngày như thế, cô vẫn luôn ở nhà dưỡng thai, đột nhiên vừa nhìn thấy người đã sững sờ.
Thai phụ ở thời đại này phần lớn đều gầy đét, nào có giống như Lục Giai Giai, làn da mềm mại như đậu hũ, người cũng càng xinh xắn hơn.
Nuôi cũng quá tỉ mỉ rồi.
Khi ở nhà mẹ đẻ được cả nhà chiều, gả cho người ta mang thai rồi còn được chiều hơn trước, mỗi một hành động vẫn giống như cô gái nhỏ chưa trưởng thành.
Đợi nhìn cô làm gì? Lục Giai Giai mím môi, tiếp tục đi theo Tiết Ngạn.
Cô hỏi anh: “Nhà chúng ta có thể được chia bao nhiêu thịt.”
Tiết Ngạn nghĩ ngợi: “Nếu chỉ có hai người chúng ta chắc là được hai lạng.”
“!” Lục Giai Giai nghĩ đến lúc chia thịt heo, ngón tay của cô miêu tả: “Vậy chẳng phải chỉ có chút xíu này thôi sao?”
Ngay cả gói sủi cảo còn chẳng đủ.
“Đều là như vậy.” Bàn tay to của Tiết Ngạn đặt sau lưng cô, thấp giọng bảo: “Ngày mai anh lên thị trấn, trở về sẽ mang mấy cân thịt heo cho em, muốn ăn thế nào thì nói với anh một tiếng.”
Gò má của Lục Giai Giai nhuộm ý cười, cô nhỏ tiếng khen anh: “Tiết Ngạn, anh quá lợi hại, lợi hại hơn những người khác.”
“Ừm.” Giọng điệu của Tiết Ngạn hơi cao lên.
Hai người đi đến nơi chia thịt heo, ở đây đã sớm có một hàng dài người đang xếp, cho dù là gió lạnh thổi qua cũng không muốn rời đi.
Một năm chỉ trông mong vào chút thức ăn mặn này.
Lại một cơn gió lạnh nữa thổi qua, Lục Giai Giai đóng võ trang toàn diện không thấy lạnh một chút nào cả, giày trên chân cũng toàn nhét bông.
Mà Lục Thảo đứng cách cô không xa lại rùng mình một cái, lau nước mũi sau đó rụt tay vào trong ống tay áo.
Cô ta nhìn xung quanh, lại trông thấy Lục Giai Giai cồng kềnh ở cách đó không xa.