Nửa gương mặt của Lục Giai Giai lộ ra bên ngoài, làn da trần lộ ra trắng nõn mềm mại, không có một nốt mụn hay tàn nhang nào cả.
Lục Thảo hơi dừng lại, cô ta có hơi không tin.
Cô ta với Lục Giai Giai đều mang thai, mà trên mặt cô ta mọc nhiều mụn như thế, sao Lục Giai Giai lại không có?
Lục Thảo nhấc chân đi về phía cô, muốn lại gần xem sao.
Lục Giai Giai thấy mấy thanh niên trong thôn khiêng thịt heo giống như một tảng đá lớn lên, bây giờ thời tiết lạnh, thịt heo rất nhanh sẽ đông lạnh và rất cứng, không dễ thái.
“Không phải anh cần ghi lại thịt heo được chia cho mỗi hộ gia đình hay sao?” Lục Giai Giai lại gần Tiết Ngạn, khoác vào cánh tay anh.
Ghi chép vốn là công việc cô nên làm nhưng mấy ngày này đã bị Tiết Ngạn toàn quyền xử lý rồi.
Hơn nữa cô vừa ngửi thấy mùi tanh đã muốn nôn.
Tiết Ngạn gật đầu: “Lát nữa đi.”
“Ồ.” Tròng mắt của cô đảo xung quanh nhìn, liếc đến một chỗ chợt giật nảy mình.
Lục Thảo đứng cách cô khoảng hai, ba mét đang nhìn cô chằm chằm.
“?” Lục Giai Giai trừng mắt nhìn lại.
Lục Thảo bị điên à? Đã lạnh đến chảy nước mũi còn nhìn chằm chằm cô làm gì?
Lục Thảo đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, nở nụ cười: “Chị họ, sao chị lại dùng khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt thế?”
“…” Lục Giai Giai đảo trắng mắt nhìn cô ta, không thèm để ý đến.
Tại sao dùng khăn quàng cổ che nửa gương mặt, đương nhiên là vì trời lạnh rồi.
“Chị họ, có phải mặt chị mọc gì đó rồi không? Thật ra cũng không có gì cả, chị nhìn trên mặt tôi cũng có rất nhiều, phụ nữ mang thai đều như thế.”
“…”
Lục Thảo thấy Lục Giai Giai không nói lại càng chắc chắn trên mặt cô mọc mụn hơn, cô ta cười bảo: “Mặc mọc mụn là phản ứng bình thường thôi, chị họ, chị không cần che, không ai chê cười chị cả.”
Trong lúc cô ta nói chuyện, nước mũi lại chảy ra, cô ta khịt mũi, sau đó dùng tay áo lau, tiếp tục rụt tay vào.
Tuy rằng Lục Giai Giai không có bệnh sạch sẽ nhưng nhìn thấy cũng rất cay mắt, cô vụng về kéo khăn quàng cổ của mình xuống: “Nhìn thấy chưa hả? Mặt tôi chẳng mọc gì cả, từ bỏ ý định đi!”
Lục Thảo sững sờ, ánh mắt của cô ta nhìn lên mặt Lục Giai Giai, ở đó bóng láng, hoàn toàn không có tàn nhang và mụn.
“Sao chị không…” Lục Thảo nhíu chặt mày, thở hổn hển.
“Chính là không có chứ gì nữa, nhìn thấy chưa? Ghen tị đi, tức giận đi, bốc lửa cao ba trượng đi!”
Lục Giai Giai thấy Lục Thảo lại chảy nước mũi, chỉ sợ dính lên người mình nên trực tiếp vòng sang một bên khác của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Thảo.
Lục Giai Giai ở nhà nửa tháng đã nghẹn muốn chết rồi, tự dưng có một đứa não tàn xông tới, vừa vặn có thể thả lỏng.
Anh chạm nhẹ bàn tay lên gáy Lục Giai Giai.
Cô thấy sắc mặt của Lục Thảo lúc xanh lúc trắng, khoác cánh tay của Tiết Ngạn lén cười.
“Mẹ tới rồi.” Tiết Ngạn hạ bàn tay xuống, vỗ nhẹ lên eo Lục Giai Giai.
Mẹ Lục vừa tới đã đi đến chỗ Lục Giai Giai, Trương Thục Vân đi còn nhanh hơn bà ta, cô ta nôn nóng hỏi: “Em gái, gần đây ở nhà thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như khó chịu thì về nhà mẹ đẻ ở, còn nữa, lần đầu em sinh con có rất nhiều chỗ chưa có kinh nghiệm, em ở nhà mẹ đẻ, chị với chị hai em đều có thể giúp em.”
“Qua chỗ khác đi.” Mẹ Lục đẩy Trương Thục Vân ra: “Ngày nào cũng lải nhải, còn lắm mồm hơn tôi, mau đi xếp hàng nhận thịt đi, thiếu một lạng thì phòng cả các cô không cần ăn thịt nữa.”
Trương Thục Vân mang vẻ mặt khổ qua: “Con đi ngay đây.”
Cô ta với Trịnh Tú Liên đứng vào hàng.
Tiết Ngạn thấy mẹ Lục tới mới lấy sổ đi làm việc.
Lục Thảo thấy Lục Giai Giai được vây ở chính giữa mà cắn môi đố kỵ, sau đó cùng Châu Văn Thanh đi nhận thịt.
“Tại sao mặt cô ta lại sạch như thế?” Lục Thảo không cam lòng, cô ta nắm cánh tay của Châu Văn Thanh, trên tay còn hơi dùng sức, Châu Văn Thanh đau đến nhe răng trợn mắt.
Anh ta giận dữ quay đầu: “Cô làm gì thế?”
“Trong lòng em khó chịu.” Lục Thảo ưỡn bụng lên: “Em mang thai con của anh, cấu anh một cái thì đã làm sao?”
Châu Văn Thanh: “…”
Bên chỗ mẹ Lục có người hỏi: “Đại Nha, dẫn con gái bà tới nhận thịt hả?”
“Đúng rồi, không phải nay mặc cái áo bông mới hay sao, vừa vặn kịp hôm nay tới nhận thịt, đều là ngày tốt.” Mẹ Lục kéo cái áo mới của mình.
“Nói ra thì số bông này đều là con gái tôi mua ở thị trấn về, đắt lắm, khỏi phải nói, quần áo mới mặc vào đúng là ấm thật, tốt hơn áo bông cũ nhiều.”
“Con bé này đúng là hiếu thuận, tôi với cha nó cũng không cản được nó.”
Thôn dân mặc áo bông cũ: “…”