“Là người của nhà họ Trương, thôn Đông Thủy, người mà nhà họ Trương muốn Lục Thảo gả cho chính là anh ta.” Lục Giai Giai im hơi lặng tiếng phết mật ong giúp Tiết Ngạn: “Chân anh ta bị thương, trong thời gian bị thương đã hẹn hò với một cô ý tá tiền tuyến, hai người họ là bạn đời cách mạng.”
Tiết Ngạn nhìn hàng lông mi dài của Lục Giai Giai, đến chóp mũi nhỏ nhắn của cô, cuối cùng rơi lên đôi môi hồng nhuận, thấp giọng bảo: “Anh ba em không nhắc đến anh sao? Theo lý mà nói anh ta chắc hẳn hận anh đến nghiến răng nghiến lợi mới đúng.”
Tiết Ngạn từng nói chuyện với Lục Kính Quốc, người này kiêu ngạo bất tuân, không tùy tiện động tay nhưng vừa ra tay đã trừng trị người rất tàn nhẫn.
Anh ta thương Lục Giai Giai, không biết đã ngấm ngầm xử lý bao nhiêu ánh mắt xấu xa nhòm ngó cô rồi.
Bây giờ anh lấy cô gái nhỏ, Lục Kính Quốc biết được e rằng chỉ hận không thể giết chết anh, làm sao có khả năng không nhắc đến một chữ nào được?
Lục Giai Giai nhanh chóng lắc đầu: “Không có, Trương Lỗi hoàn toàn không nhắc đến anh.”
“Không phải anh ta đưa một lá thư cho em sao, trên đó nói thế nào?”
“…” Cách âm hay thật!
“Chửi anh?” Tiết Ngạn lại nói: “Chắc chắn là vô cùng muốn dạy dỗ anh rồi.”
Lục Giai Giai cười ha ha: “Chắc chắn không có, em vẫn chưa đọc thư nữa, sao anh ấy có thể chửi anh được?”
“Anh ta không chỉ chửi anh mà chắc chắn còn muốn giết anh.”
“…”
“Nhưng anh ta không biết trong bụng em đã có con của anh, cho dù anh ta về cũng không thể cứu vãn được gì.”
“…” Lục Giai Giai thật sự phục hai đại lão này rồi.
Sau nửa tiếng, Tiết Ngạn đã nướng xong con gà rừng, anh rải ớt bột lên, xé một cái đùi gà cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai thò tay nhận, nhìn đùi gà thơm phưng phức cũng không có khẩu vị gì.
Cô nào còn tâm trạng ăn nữa?
Lục Giai Giai cắn một miếng.
Ô, rất thơm nhé, lại có khẩu vị rồi.
Cô gặm một cái đùi gà to xong lại buồn bã, Tiết Ngạn lại xé một cái cánh gà cho cô.
Lục Giai Giai: “…”
Sau khi ăn no, cô lại bò lên giường ngủ.
Con gà rừng này khá to, một nửa còn lại Tiết Ngạn chia thịt thành hai phần.
Anh đưa một phần cho cha Tiết, phần còn lại giữ ấm, gọi cha Lục và mẹ Lục qua đây ăn cơm.
Mẹ Lục chỉnh lại quần áo: “Tôi đi thăm em gái cô, con bé còn nhỏ tuổi, có rất nhiều chỗ không hiểu, các cô ở nhà ăn cơm đi, phần của tôi với cha cô, các cô cứ chia ra.”
Trương Thục Vân: “…”
…
Cha Lục và mẹ Lục đến nhà họ Tiết thì thấy con gà rừng đã nướng chín.
Thịt gà rừng vốn đã thơm, còn thêm mật ong vào, mẹ Lục ngửi mùi thịt thơm nức nở mà không nhấc nổi chân.
Đứa con rể này không tồi, có đồ ăn ngon đều nghĩ đến bà ta.
Con gái không gả cho nhầm người.
“Con xem con đi, con bé đó muốn ăn mà con toàn chiều nó như thế, còn thêm mật ong vào, nó mang thai sao miệng lại thèm như thế?” Mẹ Lục ngoài miệng oán trách nhưng trên mặt lại cười như hoa nở.
Cha Lục mặt mày lạnh lùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta chẳng mong gì cả, chỉ mong con sống tốt thôi.
Lục Giai Giai đang ngủ, không biết Tiết Ngạn lại cày độ hảo cảm một phen.
Cha Lục và mẹ Lục lại khẳng định Lục Giai Giai không gả cho nhầm người.
Tiễn hai người đi, Tiết Ngạn đi vào phòng, mở tủ ra xem.
Tủ quần áo vẫn luôn do anh dọn dẹp, có từng bị động qua hay chưa anh chỉ nhìn một cái là biết.
Tìm một lúc những chỗ bị động qua cũng không có, cuối cùng rơi lên cái túi của Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn mím môi, tầm nhìn lạnh lùng, ngón tay mở balo ra, quả nhiên nhìn thấy một lá thư.
Anh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai đang ngủ say, ngón tay gắp ra, mở lá thư ra đọc.
Anh đọc cẩn thận một lần, trên mặt cũng không tức giận gì cả, ngược lại còn nhếch khóe môi.
Trước khi Lục Kính Quốc về, anh sẽ khiến cha Lục và mẹ Lục đều đứng về phía anh.
Lục Thảo ngủ trên giường đến bốn giờ chiều, vừa lạnh vừa đói, thật sự không thể chịu được nữa.
Châu Văn Thanh còn có thể nhịn hơn cô ta, chỉ là không nhúc nhích.
Lục Thảo không có cách nào đành tự mình rời giường nấu cơm, không có nước cũng chỉ có thể tự mình đi gánh.