Mấy hôm trước cô ta cũng kêu Châu Văn Thanh gánh nước, anh ta chậm chạp lề mề, hai chân run rẩy, một tiếng mới về đến nhà.
Trước đó Lục Thảo cảm thấy Châu Văn Thanh là một người đọc sách, không biết làm mấy việc lặt vặt này là đương nhiên, nhưng bởi vì bụng liên tiếp chịu đói mà đột nhiên cô ta thấy hối hận.
Ngay cả thùng nước còn không gánh nổi, bọn họ phải ăn gì uống gì đây.
Đi trên đường, gió lạnh thổi vù vù lên mặt, người xung quanh đều mặc áo bông dày, cho dù không mặc áo bông dày thì người đi gánh nước cũng là đàn ông.
Gánh nước xong rồi rất nhanh đã rời đi.
Mà cô ta dùng sức rất lớn mới gánh được một thùng, Lục Thảo không có đòn gánh, chỉ có thể dùng tay xách chậm rãi đi đường, lạnh đến mức ngón tay đỏ bừng nứt toác ra.
Cô ta chợt có hơi sụp đổ, không biết đến khi nào thì cuộc sống như vậy mới kết thúc?
Lục Thảo bật khóc.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới giọng nói.
“Đồng chí, cô cần giúp không?”
Lục Thảo quay đầu, phía sau là một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, còn mặc quân trang, cô ta ngây người.
“Nhà cô ở đâu? Tôi xách giúp cô cho.” Trương Lỗi chủ động đi qua, anh ta đã quen phục vụ muôn dân rồi.
Lục Thảo thì thầm: “Được không vậy?”
“Đương nhiên là được, giúp đỡ nhân dân là trách nhiệm của tôi.”
Trương Lỗi nhẹ nhàng xách thùng nước đó lên, Lục Thảo thậm chí còn nghi ngờ nó hoàn toàn không nặng như vừa rồi, bằng không sao lại dễ dàng như thế.
“Anh là quân nhân sao?” Lục Thảo nhìn sau gáy anh ta và hỏi.
Trương Lỗi đáp: “Đúng, tôi với vợ về đây thăm người nhà.”
Hóa ra anh ta đã kết hôn rồi. Lục Thảo có hơi mất mác, bản thân cô ta cũng không biết mất mác ở đâu nữa.
Đến ngã rẽ, Trương Lỗi quay đầu hỏi: “Đồng chí, nhà cô ở đâu?”
Lục Thảo chỉ một phía: “Bên đó, đầu thôn.”
“Chúng ta thuận đường rồi, tôi đang định đi về từ bên đó.” Trương Lỗi nhấc chân đi, nhưng cách gần mới phát hiện ra chân anh ta khập khiễng.
Lục Thảo phát hiện ra một điểm này, nghi ngờ hỏi: “Chân anh sao vậy?”
“Đợt trước bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng đỡ nhiều rồi, qua một khoảng thời gian nữa là tốt lên thôi.”
“Rất tốt.” Lục Thảo nhìn bóng lưng của Trương Lỗi, đột nhiên cảm thấy gả cho một người như thế rất tốt, chắc chắn vô cùng có cảm giác an toàn.
Không giống Châu Văn Thanh, không chỉ không nuôi được cô ta mà ngay cả nước còn không gánh được, càng không cõng được cô ta.
Lục Thảo càng nghĩ càng hối hận, cô ta hối hận vì đã gả cho Châu Văn Thanh.
Cô ta chạy lên hai bước, hỏi Trương Lỗi: “Anh tên gì?”
Đúng lúc này, có thôn dân đi qua đường, ông ta nhìn thấy Lục Thảo và Trương Lỗi, ánh mắt có hơi kỳ quái, nói: “Tiểu tử nhà họ Trương, sao hai người lại đi chung thế?”
“Sao vậy?” Trương Lỗi hơi khó hiểu: “Tôi nhìn thấy vị đồng chí này không xách nổi thùng nước nên chủ động giúp cô ấy.”
“Nhà họ Trương?” Lục Thảo dừng bước chân, cô ta ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Trương Lỗi rồi lại nhìn chân anh ta: “Anh là Trương Lỗi!”
“Cô biết tôi sao?” Trương Lỗi quay đầu: “Sao tôi không nhớ đã từng gặp cô nhỉ?”
Sắc mặt của Lục Thảo trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm vào Trương Lỗi không rời mắt, tay vô thức sờ bím tóc.
Nếu lúc trước… có phải cô ta đã gả cho người trước mắt này rồi không?
Thôn dân không đợi Lục Thảo lên tiếng đã cười một tiếng, mở miệng nói: “Tiểu tử nhà họ Trương, cậu vẫn chưa biết sao, đây chính là…”
“Trương Lỗi!”
Lúc này, một cô gái thanh tú ôm cái áo khoác quân dày chạy từ xa tới đây, nụ cười trên mặt cô ta rất rạng rỡ, gọi rất vang.
Trương Lỗi đặt thùng nước trong tay xuống, đi về phía cô gái đó: “Sao em lại tới đây?”
“Còn không phải vì anh sao, không thèm chú ý sức khỏe của mình tí gì cả, rõ ràng chân đang bị thương mà ngay cả áo khoác quân cũng không mặc, lỡ như để lại tật, xem sau này anh làm thế nào?” Cô gái vừa than thở vừa phủ cái áo lên người Trương Lỗi.
Thôn dân liếc mắt nhìn Lục Thảo với vẻ châm biếm: “Đây là đối tượng của cậu Trương, làm y tá trong quân đội, vừa khéo tay vừa ưa nhìn, cũng may cậu ấy không nhìn trúng cô, bằng không đã thành chướng ngại vật rồi.”
Lục Thảo ngây người ra tại chỗ, cô ta nhìn Trương Lỗi và vợ anh ta.
“Các anh đang nói gì vậy? Cái gì mà nhìn trúng Trương Lỗi?” Cô gái đó nghi ngờ, nhìn Lục Thảo rồi lại nhìn Trương Lỗi.
Trương Lỗi vội vàng lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Thôn dân nở nụ cười: “Tôi nói cho cô…”
“Không cần nói, có gì mà phải nói:” Lục Thảo đi lên phía trước xách thùng nước, cô ta chỉ cảm thấy cả người từ trên xuống dưới lạnh như băng, vội xách thùng nước rời đi, ngay cả nước văng ướt giày cũng không dừng lại.
Cô ta nghe thấy tiếng nói chuyện như có như không truyền tới phía sau, đi càng nhanh hơn.
Hóa ra anh ta chính là Trương Lỗi, người đàn ông mà cô ta khinh thường, không coi trọng đó.