Lục Thảo về đến nhà, ngồi trong sân một lúc, thẳng đến khi chân không còn cảm giác, cô ta mới nhấc chân đi vào nhà, suýt chút nữa thì ngã.
Chậm rãi đi vào phòng, cô ta trông thấy Châu Văn Thanh vẫn đang ngủ bèn vung tay đánh.
“Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, Châu Văn Thanh, anh không có lương tâm sao?” Lục Thảo tức muốn xỉu: “Tôi thật sự hối hận vì đã gả cho anh.”
Đây là lần đầu tiên cô ta nói hối hận trước mặt Châu Văn Thanh.
Hai người lại cãi nhau to một trận, Lục Thảo vừa khóc vừa nấu cơm, buổi tối lúc đi ngủ chân cũng lạnh cóng.
Tại sao cô ta lại muốn gả cho Châu Văn Thanh, Lục Thảo càng nghĩ càng khó chịu, buổi tối lúc nằm mơ cũng khóc.
…
Buổi tối Lục Giai Giai cũng khóc, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà muốn khóc, cắn răng thút thít nức nở trong chăn.
Bản thân cô cũng không biết khóc vì cái gì, chỉ là vô cùng khó chịu nên muốn khóc.
Tiết Ngạn bị đánh thức, anh sợ hết hồn, kéo Lục Giai Giai dậy, giọng đầy vẻ hoang mang: “Em sao thế?”
“Không biết.” Lục Giai Giai nức nở: “Anh không cần quản em, em khóc một lúc là hết thôi.”
Tiết Ngạn nhíu mày, không để ý, nhưng tiếng chân gõ vào cửa ở bên ngoài càng vang hơn.
Lúc này, Lục Giai Giai cũng đã tỉnh táo, cô lau khóe mắt, mở miệng nói: “Không sao, em cũng không khó chịu nữa rồi, anh mau ra ngoài xem đi.”
Tiết Ngạn thắp đèn dầu lên rồi khoác áo đi ra ngoài, Lục Giai Giai thì lại nằm trong chăn nghe bên ngoài.
Lục Nghiệp Quốc nhìn thấy cửa mở, vội vàng giơ tay: “Mau lấy chìa khóa nhà kho ra đây, có một lô than mới đến, bây giờ nhất định phải mau chóng lái máy kéo lên thị trấn, cậu mặc quần áo đi cùng chúng tôi đi.”
Tiết Ngạn nhanh chóng chạy về phòng lấy chìa khóa: “Ở nhà chỉ có mình tôi với Giai Giai, tôi không yên tâm để cô ấy ở nhà, anh mau đi tìm người khác đi.”
“Cũng đúng, vậy tôi đi trước nhé.” Lục Nghiệp Quốc kéo chặt áo bông rồi rời đi.
Đợi Tiết Ngạn về phòng, Lục Giai Giai ngẩng đầu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Phải lên thị trấn chở than, mà muộn quá rồi, anh cũng không cần công điểm này nên từ chối.”
“Lại phát than nữa sao? Không phải mới phát rồi sao?”
“Năm nay ít hơn năm ngoái, chắc là bổ sung thêm.” Tiết Ngạn bò lên giường ôm Lục Giai Giai, vuốt tóc cô.
Lục Giai Giai khịt mũi, đảo tròng mắt: “Em cũng không biết sao nữa, có khả năng là… là muốn ăn hoành thánh chăng.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh nắm chặt chăn: “Ngày mai anh làm cho em.”
“Em muốn ăn dầu ớt…”
“… Vậy em dạy anh làm.”
“Ừm.” Lục Giai Giai lại ngoan ngoãn ngủ.
Ngày hôm sau rời giường, cô cũng không biết nấu hoành thánh, hai người mày mò cả buổi sáng, cuối cùng trực tiếp gói sủi cảo luôn.
Sau khi gói xong, Lục Giai Giai đi đến nhà họ Lục tìm mẹ Lục ăn cơm, vừa vào cửa đã nghe thấy mẹ Lục chửi.
“Trời tối còn tiểu trong sân, bà đây nhiều tuổi như vậy rồi vẫn chưa từng tiểu trong sân bao giờ, cái thứ khốn nạn, tối qua làm bà mày ngã gần chết!”
“!” Lục Giai Giai vội vàng đi tới, chân mẹ Lục nẹp gỗ, đang ngồi trong sân.
Cô sáp lại gần nhìn chân của bà ta: “Mẹ, tối qua mẹ ngã sao?”
Ngược lại mẹ Lục có hơi ngại, quay đầu gào lên giận dữ với Thạch Đầu và Chuyên Đầu: “Còn không phải tại hai cái thứ không có triển vọng này tè trong sân, buổi tối đông cứng lại, mẹ đi đường trượt ngã chứ gì nữa.”
Mẹ Lục gần năm mươi tuổi rồi, cơ thể không còn khỏe khoắn như trước kia, trực tiếp ngã trẹo chân, ngồi trên đất rất lâu cũng không đứng dậy được.
Lục Giai Giai thương bà ta muốn chết, vội chạy về nhà mang sủi cảo tới, đặc biệt cho mẹ Lục bồi bổ cơ thể.
Sủi cảo nhân thịt heo mang theo mùi thơm mê người, mẹ Lục cắn một miếng trong sự hài lòng, khiến những người nhà họ Lục khác thèm muốn xỉu.
Lục Giai Giai về đến nhà lấy áo choàng dày của Tiết Ngạn ra, lại chuẩn bị khăn quàng cổ và găng tay cho anh, còn có một đôi giày bông dày nữa, sau đó đặt gọn gàng trên ghế.
Cô kéo anh vào phòng, chỉ lên đống đồ trước mặt.
Tiết Ngạn nhìn, thấp giọng hỏi: “Đều mới quá, cái này anh muốn để lại đến tết mặc.”
Anh biết Lục Giai Giai thương anh, sợ anh lạnh nên chuẩn bị đồ mùa đông từ rất sớm.
Năm ngoái, anh mặc áo choàng ngắn vừa mỏng vừa cũ qua mùa đông, nhưng năm nay đã sớm mặc áo bông mới, lại còn có hai chiếc.