Tiết Ngạn thấp giọng: “Cái trên người anh rất tốt, vẫn còn mới, cũng không thể mặc cả hai cái được.”
“Ừm, áo bông mới không mặc cũng được.” Lục Giai Giai thắt khăn quàng cổ lại cho anh, lại đeo găng tay cho anh: “Thay cả giày nhé.”
“Anh không lạnh.” Tiết Ngạn nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhìn cô.
Lục Giai Giai đá vào giày anh: “Anh mau thay giày đi.”
Tiết Ngạn bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi người đổi giày, thường thì Lục Giai Giai sợ lạnh quá, cũng luôn ép anh thay đủ loại quần áo ấm.
Anh cúi đầu nhìn đôi giày mới, nét mặt lạnh lùng trở nên ấm áp hơn.
Anh vừa định hôn vợ mình một cái thì cô đẩy anh ra ngoài: “Mặc quần áo xong rồi, anh mau đi lên thị trấn mua ít sườn heo về, chân mẹ em trẹo rồi, ăn cái này mới bổ.”
Tiết Ngạn: “…”
“Đi mau đi.” Lục Giai Giai trừng to mắt nhìn anh: “Sắp tết rồi, không phải đang là lúc làm ăn tốt nhất hay sao? Anh còn có thể kiếm được tiền.”
“…”
Tiết Ngạn dắt xe đạp xe ngoài cửa với vẻ mặt không cảm xúc, lúc gần đi lại nhìn Lục Giai Giai.
Cô quay đầu đóng cửa lại.
Lục Giai Giai đi vào nhà bếp, lấy nồi đất nhà mình ra bắt đầu hầm gà, sau khi bận rộn hết ba, bốn tiếng, cô dùng khăn dày đặt nồi đất vào trong gùi, cẩn thận xách đến nhà họ Lục.
Khâu giữ ấm được làm rất tốt, cô vừa vào cửa đã đặt nồi đất lên bàn nhỏ: “Mẹ, con hầm cho mẹ con gà, mẹ ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể.”
“Con gái mẹ hiếu thuận quá…” Mẹ Lục lau nước mắt.
Lục Giai Giai: “…”
Cô nghe mẹ Lục tự biên tự diễn với vẻ mặt không cảm xúc, lấy cái bát ra múc một bát canh gà cho bà ta.
Lục Giai Giai học hầm gà mấy lần với mẹ Lục nên nấu cũng đâu ra đấy, mùi thơm lan đi rất xa vẫn có thể ngửi được, khiến đám trẻ trong nhà đều bám vào khung cửa nhìn.
Cô đặt canh gà đến trước mặt mẹ Lục: “Mẹ, mẹ mau nếm thử xem đã vừa chưa?”
“Nói lời ngớ ngẩn gì thế, canh gà mà con nấu có thể không ngon được sao? Từ xa đã ngửi thấy mùi rồi.” Mẹ Lục húp một hớp với vẻ mặt hưởng thụ.
Từ lúc Lục Giai Giai về nhà cô, bà ta lại khôi phục thức ăn như trước kia, bây giờ bà ta cũng thường xuyên không ăn được thịt.
Lục Giai Giai lại xé một cái đùi gà to cho mẹ Lục, cô dùng khăn lông lau dầu mỡ trên tay: “Mẹ ăn cả cái này nữa nhé, ăn nhiều thịt mới tốt cho cơ thể.”
Đôi mắt của mẹ Lục đỏ hoe, bà ta nói: “Trong bụng con còn có em bé, con ăn trước đi.”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Hôm nay con không muốn ăn cái này, con cũng không biết làm sao nữa, gần đây thứ không muốn ăn có làm thế nào cũng không nuốt vào được.”
Cô thật sự càng ngày càng yểu điệu, có đôi khi bản thân không chịu được nhưng cứ cố ép mình ăn, lập tức sẽ nôn khan ngay.
Lục Giai Giai nghi ngờ đứa trẻ trong bụng kén cá chọn canh chứ không phải vấn đề ở cô.
Cô chỉ vào bụng mình: “Hôm nay nó không muốn ăn thịt gà.”
Mẹ Lục hỏi: “Vậy hôm nay con muốn ăn gì?”
“Thì sủi cảo trưa nay ạ, con ăn thêm một bát đã ăn no rồi.”
“…” Mẹ Lục cảm thấy cuộc sống nhỏ mà con gái mình trải qua không tồi nên gặm đùi gà với vẻ hài lòng.
“Mẹ, tối nay con ở bên này chăm sóc mẹ nhé.” Lục Giai Giai đề nghị: “Dù sao con ở nhà cũng nhàn rỗi, không có việc gì làm, buổi sáng cũng không đi làm.”
“Nói lung tung gì thế? Mấy việc bẩn như hầu hạ này, người khác đều chỉ hận không dính tay vào mà con còn chạy tới, con bé nhà con có ngốc không vậy?” Mẹ Lục chỉ hận không thể dùng tay chỉ vào đầu cô: “Theo mẹ suốt thời gian dài như thế sao lại không học được gì vậy?”
“…” Lục Giai Giai bĩu môi: “Còn không phải con hiếu thuận với mẹ sao?”
“Mẹ cần con hiếu thuận đấy!”
“Mẹ không trông mong con hiếu thuận, cha con còn ở nhà mà, ông ấy có thể chăm sóc mẹ, không được nữa thì còn có ba anh trai và hai chị dâu của con, lúc chị cả con ở cữ đều là mẹ chăm sóc, cũng không để cô ta chịu thiệt, chị hai con… tốt xấu gì mẹ cũng đang nuôi phòng hai bọn họ, nhiều năm hết lòng hết sức như thế, mẹ cũng không thiếu tụi nó cái gì, đây chính là lúc tụi nó hiếu thuận lại mẹ.”