Lâm Phong đi ra khỏi cửa, gió thổi cắt qua gương mặt của anh ta, anh ta ngẩng đầu phát hiện trên trời lại đổ tuyết nữa rồi.
Lâm Phong dừng lại một lúc rồi lại đi về, anh ta nhìn La Khinh Khinh: “Bên ngoài lại có tuyết rơi, em ở đây đừng chạy lung tung, ở nhà đợi anh là được.”
“Tôi biết rồi, rốt cuộc anh đã xong chưa hả?” La Khinh Khinh tức giận quay đầu nhìn anh ta: “Tôi với anh đã đăng ký kết hôn rồi, trong bụng còn mang thai con của anh, rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa?”
Nếu là trước đây cô ả chắc chắn không dám có loại thái độ này, nhưng bây giờ cô ả đã mang thai rồi, hình như Lâm Phong cũng rất thích đứa trẻ này.
La Khinh Khinh có tự tin: “Ăn xong cơm tôi sẽ ngủ, còn không được không hay sao?”
Lâm Phong cúi đầu, đôi mắt anh ta tối tăm: “Tốt nhất em nên làm giống như em nói, bằng không…”
Bằng không thì sao?
Lâm Phong không nói mà cầm đồ đi săn ra ngoài.
La Khinh Khinh thấy phiền muốn chết, nhưng cô ả nhìn bát cơm trắng trong tay mình, ăn ngấu ăn nghiến đến hết.
Đã rất lâu rồi cô ả chưa được ăn thứ ngon như thế.
Đợi ăn hết cơm, La Khinh Khinh ôm bụng mình, ợ ra một tiếng thoải mái, sau đó nhìn chằm chằm vào đầu đường phía xa.
Đây là một con đường nhất định phải qua trong thôn, cô ả chỉ cần ở đây đợi là được.
Có thể vào đoàn văn công là tốt nhất… không vào được đoàn văn công thì vẫn còn Lâm Phong nuôi cô ả.
…
Sắp đón năm mới rồi, hộ gia đình nào cũng nấu đồ ăn ngon.
Lục Giai Giai lười biếng nhóm lò, mà Tiết Ngạn thì lại đang ở bên trên rán thịt viên.
Anh cắn một miếng, nhíu mày: “Hơi chín quá, nhỏ lửa một chút.”
“Được.” Lục Giai Giai gẩy bớt củi lửa ra, cô đưa cằm tới, liếc mắt nhìn đốm lửa.
Thời tiết dưới âm độ nhóm lửa khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu.
Qua một lúc, Lục Giai Giai ngẩng đầu: “Sắp đón tết rồi, tối nay chúng ta phải gói sủi cảo.”
“Ừm.” Tiết Ngạn vớt mấy viên thịt từ trong chảo dầu ra: “Tối nay muốn ăn sao?”
“…” Anh thật sự càng ngày càng hiểu cô.
Lục Giai Giai nuốt nước miếng: “Em muốn ăn sủi cảo nhân thịt heo.”
“Chiều gói.”
“Chồng Tiết Ngạn ơi, anh thật sự quá tốt luôn đó.”
“Ừm.” Anh thấp giọng.
Sau khi chọn món, Lục Giai Giai cũng không còn hào hứng đến vậy nữa, cô mệt mỏi đốt lửa, cái đầu nhỏ gà gật.
Cô vốn muốn về phòng ngủ nhưng Tiết Ngạn bận như vậy, cô phải cưỡng chế chống mí mắt dậy nhóm lửa.
Tiết Ngạn vừa vớt mấy viên cá thịt đã rán chín ra thì nhìn thấy Lục Giai Giai gục mặt vào cánh tay ngủ mất.
Ánh lửa màu vàng đỏ hắt lên gương mặt cô, có khả năng là nhiệt độ khá cao nên trên gương mặt trắng nõn lộ ra màu hồng, lông mi hơi vểnh lên.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn nồi, quay người rửa tay, sau đó cởi tạp dề xuống, bế Lục Giai Giai lên.
Vừa đứng dậy thì bên ngoài truyền tới tiếng gọi.
“Cô út, cô út ơi!”
Lục Hoa đẩy cửa vào, cô bé dẫn Lưu Tuệ vào trong sân, sau đó đứng bên cửa gọi.
Tiết Ngạn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Giai Giai theo bản năng giơ tay túm lấy áo trên người anh, sau đó hơi có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cô sững sờ, không biết mình đã ngủ quên thế nào.
“Bên ngoài có người đang gọi em, hình như là Tiểu Hoa.” Lục Giai Giai phát hiện ra, kêu Tiết Ngạn thả cô xuống.
Tiết Ngạn hơi dừng lại nhưng rồi vẫn thả Lục Giai Giai xuống đất.
Cô đẩy cửa nhà bếp đi ra ngoài, Tiết Ngạn liếc mắt nhìn thế lửa rồi lại nhìn thịt viên vẫn chưa chín trong nồi.
Anh biết gần đây Lục Giai Giai ăn nhiều nên lại mặc tạp dề vào, vừa nhóm lửa vừa chiên thịt viên, đồng thời nghe động tĩnh bên ngoài.
Lục Giai Giai nhìn thấy người phụ nữ trước mắt cũng ngây người ra tại chỗ.
“Trưởng đoàn Lưu!” Cô bước nhanh qua đó: “Đúng là dì rồi.”
“Cháu đi chậm một chút.” Lưu Tuệ biết Lục Giai Giai đang mang thai, trách cứ: “Sao đã làm mẹ rồi mà vẫn cẩu thả như vậy.”
“Cháu chỉ kích động quá thôi, không ngờ vẫn còn có thể gặp lại trưởng đoàn, dì lại trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, bên trên điều dì đi, bây giờ về rồi, đang định khôi phục lại đoàn văn công, vốn muốn kêu cháu về, nhưng không ngờ cháu lại mang thai rồi.”
“Khôi phục lại đoàn văn công?”
“Đúng vậy.”
Lục Giai Giai hơi sững sờ, ở thời hiện đại cô học được rất nhiều thứ, đàn violin, dương cầm, khiêu vũ, nhưng cô cũng không đặc biệt chuyên chú vào cái nào hết.
Từ sau khi trở về, đã rất lâu rồi cô không múa.