“Không ngờ chớp mắt cái cháu đã kết hôn, bây giờ còn mang thai rồi.” Lưu Tuệ nhìn về phía cái bụng của Lục Giai Giai: “Nghe mẹ cháu nói thì cháu đã có thai hơn hai tháng rồi.”
Lục Giai Giai gật đầu, nhắc đến đứa trẻ, cô lập tức cười ngoan ngoãn: “Mới hai tháng thôi, vẫn còn nhỏ tí hin dì ạ, nếu không phải kiểm tra ra kết quả thì cháu cũng không dám tin là cháu đã mang thai.”
“Vẫn giống trẻ con lắm.” Lưu Tuệ cười.
Lục Giai Giai không thừa nhận: “Không có, cháu cảm thấy cháu rất lớn.”
“Được, rất lớn.”
Lục Giai Giai có hơi ngại ngùng, lúc này cô phát hiện ra ba người vẫn đang đứng trong sân, vội vàng bảo: “Trưởng đoàn Lưu, dì mau vào trong ngồi đi.”
“Hôm nay dì ở lại ăn cơm nhé, cháu đi gọi đối tượng của cháu ra ngoài cho dì xem.”
Lục Giai Giai rót hai bát nước, Lưu Tuệ nâng mắt nhìn xung quanh.
“Con bé này đúng là lớn thật rồi, đồ đạc trong nhà đều dọn dẹp rất sạch sẽ, cái gì đặt ở đâu cũng rất gọn gàng, không có một tí bụi bặm nào cả.”
“…” Lục Giai Giai chột dạ, cô có thể nói đều là Tiết Ngạn làm được không?
Cả ngày cô chỉ ngủ, một ngày hai mươi tiếng đều nằm trên giường, nào có thời gian mà dọn dẹp nhà cửa.
Ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ về phía nhà bếp: “Anh ấy đang ở bên trong rán thịt viên, bây giờ cháu đi gọi anh ấy.”
Lưu Tuệ hơi dừng lại: “Đối tượng của cháu đang nấu cơm?”
Lục Giai Giai đảo tròng mắt, sống lưng thẳng tắp: “Cháu đã mang thai rồi, ngửi thấy mùi dầu khói là muốn nôn, Tiết Ngạn lại không cần đi làm, cả ngày ở nhà nhàn rỗi, đương nhiên là do anh ấy nấu cơm rồi.”
Đúng, chính là như thế.
“Nhìn bộ dáng của cháu đi, dì cũng không trách cháu mà.” Lưu Tuệ nhìn thấu rõ ràng suy nghĩ của cô gái trẻ: “Cũng không phải cháu không biết, nhà bọn dì cũng là chú cháu nấu cơm, không có cách nào khác, ai kêu anh ấy là đầu bếp của nhà ăn chứ.”
Lúc đầu bà ta cũng vì nhìn trúng ông ta nấu cơm ngon nên mới tìm ông ta.
Lục Giai Giai cười lúng túng, còn không phải vì cô sợ người khác nói mình bắt nạt Tiết Ngạn hay sao?
Cô chạy vào nhà bếp, Tiết Ngạn đã vớt thịt viên rán chín ra ngoài.
Lục Giai Giai đi đến bên cạnh anh: “Trưởng đoàn Lưu của đoàn văn công mà em từng ở ngày trước tới tìm em, con người bà ấy vô cùng tốt, trước đây quan tâm em rất nhiều, lát nữa anh phải cười nhiều lên đấy nhé.”
Tiết Ngạn: “…”
“Sau này em sinh con xong muốn về đoàn văn công sao?” Tiết Ngạn quay đầu hỏi.
Lục Giai Giai hơi dừng lại, sau đó ôm cánh tay của Tiết Ngạn, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên lắc đầu: “Em không muốn về đoàn văn công, mệt lắm, em thích muốn múa khi nào thì múa khi đó hơn, mà không phải bị sắp xếp nhảy múa, bây giờ làm biếng cũng rất tốt.”
“Ừm, không muốn đi thì không đi.” Trong lòng Tiết Ngạn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ lúc Lục Giai Giai ở đoàn văn công đã trêu hoa ghẹo nguyệt bao nhiêu.
…
Tiết Ngạn đi theo Lục Giai Giai vào trong phòng, Lưu Tuệ nhìn thấy anh mà sững sờ.
Bà ta hoàn toàn không ngờ Lục Giai Giai sẽ gả cho một người đàn ông cao lớn như thế.
Bà ta vẫn luôn cho rằng một cô gái xinh đẹp lại có văn hóa như Lục Giai Giai sẽ gả cho một phần tử trí thức văn vẻ nho nhã ngồi ở công xã chứ?
“Trưởng đoàn Lưu, đây là đối tượng… chồng Tiết Ngạn của cháu.” Lục Giai Giai duỗi tay nắm cánh tay của Tiết Ngạn: “Vừa rồi là anh ấy ở trong bếp nấu cơm.”
Nhắc đến nấu cơm, đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời: “Tiết Ngạn học nấu cơm nhanh lắm, mới có vài ngày thôi đã làm được rất nhiều món ăn rồi.”
Khi cô khen Tiết Ngạn, trên mặt đều mang theo tia sáng, Lưu Tuệ nở nụ cười: “Vậy đến khi đó kêu cậu ấy thi nấu ăn với chú cháu nhé.”
“…” Thế vẫn nên bỏ đi thì hơn. Lục Giai Giai cười ngại ngùng: “Chú Lưu làm việc ở nhà ăn, là người chuyên nấu ăn rồi, Tiết Ngạn mới học có mấy ngày thôi.”
“Thế này là bảo vệ đấy à.” Lưu Tuệ nhìn về phía Tiết Ngạn, bà ta càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này lớn lên quá cao, còn cường tráng như vậy nữa chứ.
Thế này… bà ta lại quay đầu nhìn về phía Lục Giai Giai nhỏ bé, nhìn thế nào cũng cảm thấy Lục Giai Giai không chịu được người đàn ông này.
“Chào dì, tôi là Tiết Ngạn.” Tiết Ngạn gật đầu với Lưu Tuệ, sau đó quay người đi vào nhà bếp.