Hóa ra đàn ông để ý chỗ đó như vậy, cô chỉ nói sai có vài câu mà Tiết Ngạn trông đã như muốn ăn thịt người rồi.
Chẳng trách thái giám cổ đại lại biến thái như thế.
“Trời sắp tối rồi, đường xá trơn trượt, anh đi với em.’ Tiết Ngạn đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
“Chồng Tiết Ngạn, anh giận đấy à?” Lục Giai Giai ngẩng đầu hỏi dò.
“Không.” Mặt anh vẫn đen như đít nồi.
Lục Giai Giai: “…”
Ba người vội về nhà họ Lục, bây giờ nhà họ Lục đang rất khẩn trương.
Trong nhà có ba đứa con trai, đứa nào cũng không đưa ra được quyết định, nhưng trong lòng cha Lục và mẹ Lục đã có tính toán.
Trương Thục Vân siết chặt ngón tay mình.
Lục Ái Quốc là anh lớn trong nhà, theo lý mà nói thì nên đến lượt nhà bọn họ.
Nhưng suy nghĩ của mẹ chồng cô ta khó đoán, trong lúc nhất thời cô ta cũng không dám chắc chắn cho lắm.
Mà Trịnh Tú Liên đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi, công việc này cho dù cho ai thì cô ta cũng không có ý kiến.
“Các người đều có suy nghĩ thế nào?” Mẹ Lục hỏi.
Lục Ái Quốc nhìn hai đứa em trai: “Con không cần công việc này, em hai đông con, em tư thông minh, cứ chọn trong hai đứa tụi nó đi.”
Trương Thục Vân đột nhiên mím chặt môi lại, sắc mặt lạnh như băng.
Lục Cương Quốc từ chối: “Em cũng không cần, đầu óc em không thông minh, ở nhà làm việc đồng áng là được, hay là cho em tư công việc này đi.”
Lục Nghiệp Quốc khoanh tay lại: “Không được, em không cần công việc này, Tiểu Phân đã lấy công việc của em gái rồi, giờ em lại lấy công việc này đi nữa là quá bắt nạt anh cả với anh hai, dù sao em cũng không cần, em ở nhà làm việc đồng áng là được, có một thân sức lực, đi đâu cũng không chết đói được.”
Trong lòng Trương Thục Vân thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ người nhà họ Lục đều đang ở chung với nhau, tiền đều giao hết lên, mà nhà chú hai còn bỏ thêm một phần sính lễ như thế, con cái cũng đông, cái gì cũng tiêu nhiều hơn nhà bọn họ.
Mà chú tư, phần công việc giáo viên đó của em gái đã cho đối tượng của chú tư rồi, nhà bọn họ cũng chẳng có gì cả.
Lợi ích này cũng đến lượt bọn họ rồi chứ, không thể chỉ có nhà bọn họ chịu thiệt được.
Lúc Lục Giai Giai đi vào, cả gia đình đều đang căng thẳng, cô vừa bước chân vào cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đã dồn lên người cô.
Mẹ Lục bĩu môi: “Công việc này là vì em gái tụi bây nên mới có, nói một câu không dễ nghe thì cũng chưa chắc cứ phải cho nhà họ Lục, tranh tới tranh lui, làm như cứ phải chọn một trong ba đứa tụi bây mới được ấy.”
“Nếu không phải có em gái tụi bây thì con cái phòng cả có thể đi học miễn phí được sao? Có thể ăn đồ ngon như vậy được sao? Phòng hai có thể dễ dàng kết hôn như vậy sao? Về phần phòng tư, công việc giáo viên đó cũng không dễ dàng, đều là dựa vào em gái tụi bây cả.”
“Sau này nếu như tụi bây không thương em gái tụi bây thì cứ đợi bị sét đánh đi.”
Ánh mắt của mẹ Lục liếc qua những người có mặt ở đó, hôm nay bà ta kêu con gái mình tới chính là để bọn họ hiểu rõ rốt cuộc đã hưởng sái bao nhiêu của cô.
Làn này sắp có con rồi, ở cữ cũng phải có người hầu hạ.
Bà ta đã lớn tuổi rồi, chắc chắn lực bất tòng tâm, nên là mấy anh trai và chị dâu này cống hiến.
Trương Thục Vân có hơi lúng túng, bây giờ cô ta mới nghĩ đến chuyện này, không phải ba anh em bọn họ ai đi làm việc mà là phần công việc này cũng không tính là của nhà bọn họ.
Trương Thục Vân chợt nhận ra nhà họ Lục thật sự quá hưởng sái của Lục Giai Giai.
“Em gái mau ngồi đi.” Cô ta chuyển hai cái ghế tới.
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, đưa ghế cho anh trước, sau đó cười ngoan ngoãn, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ anh có ngồi được không?”
Tiết Ngạn: “…”
Anh khuỵu chân ngồi xuống, Lục Giai Giai phát hiện ra vẻ mặt của anh càng u ám hơn, cô nghĩ lại, quyết định không nhắc đến chuyện chiều nay nữa.
Hình như cô càng quan tâm anh thì sắc mặt anh càng khó coi.
Mẹ Lục thấy Lục Giai Giai tới, bà ta nói: “Con không tới, mẹ cũng không muốn tự ý ra quyết định, vẫn muốn hỏi con công việc này con có muốn cho nhà họ Lục không? Nhưng con phải nghĩ cho kỹ, nếu như người nhà họ Lục đi rồi, vậy chính là nhận một nhân tình của trưởng đoàn Lưu.”
Bà ta cũng không muốn để con gái mình vô duyên vô cớ cho mấy đứa oắt con này công việc.