Nhất định phải để bọn họ biết Lục Giai Giai đã đánh đổi cái gì?
Lục Giai Giai gật đầu, đáp: “Con biết rồi, nếu trưởng đoàn Lưu đã nói vậy cứ chọn một người trong nhà là được, nhưng phải nói rõ ràng trước, sau khi đi nhất định phải nghiêm túc làm việc, không được lén giở trò.”
Mẹ Lục nghiêm giọng: “Nghe thấy cả chưa, cũng vì em gái tụi bây mà tụi bây mới có cơ hội này, rặt một đám vô dụng, cái gì cũng dựa vào em gái, bất cứ đứa nào trong tụi bây đi nhất định cũng phải chăm chỉ làm việc, ai dám lén giở trò thì tao nhất định sẽ đánh nó ba ngày ba đêm.”
Ba anh em rụt cổ lại: “Bọn con biết rồi mà, mẹ yên tâm, em gái, bọn anh nhất định sẽ không làm mất mặt em.”
“Nhưng cho ai đi cũng là một vấn đề, tối nay hai vợ chồng tao sẽ nghĩ rồi ngày mai nói sau.” Mẹ Lục đứng dậy.
Bà ta nhất định phải dày vò bọn họ một chút, bằng không đều tưởng công việc này dễ lấy.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn tham gia một lúc rồi rời đi.
Cô cẩn thận kéo tay áo của Tiết Ngạn, nói: “Tối nay em nấu cơm, anh muốn ăn gì?”
“Lục Giai Giai, có phải em cho rằng anh thật sự không được nữa không?” Tiết Ngạn nhíu mày, quay người.
“Không có.” Cô oan quá.
“Vậy tại sao luôn dùng giọng điệu anh không được để nói chuyện với anh?”
…
Lục Giai Giai sững sờ, còn không phải cô lo lắng cho cơ thể của anh hay sao?
Hơn nữa cô cũng đã ngỏ ý cho dù Tiết Ngạn không được thì cô cũng bằng lòng theo anh không rời không bỏ cơ mà, kiểu gì cũng nên cảm động một chút đi chứ.
“Về nhà.” Tiết Ngạn kéo tay Lục Giai Giai đi về, vẫn thân mật như cũ nhưng sắc mặt lại lạnh như tảng đá vậy.
Đi một đường, Lục Giai Giai đã sớm nghĩ ra được điểm mâu thuẫn nằm ở đâu.
Vậy mà Tiết Ngạn lại đang để ý đến phương diện đó, xem ra sau này không thể quan tâm anh ở phương diện đó, càng không thể nhắc đi nhắc lại.
Tiến qua cửa, Lục Giai Giai giãy khỏi tay Tiết Ngạn, đột nhiên chui vào trong lòng anh.
Tiết Ngạn sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cô.
“Chồng Tiết Ngạn, em biết sai rồi mà, em biết anh được, anh xem trước đây buổi tối em sợ anh bao nhiêu, chỗ nào anh cũng lợi hại hết á, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ như vậy, nấu cơm còn ngon như thế, anh đừng giận mà.” Lục Giai Giai ôm cổ Tiết Ngạn không buông.
Tai Tiết Ngạn đỏ lên, Lục Giai Giai nhìn rồi thổi một hơi lên đó.
Nói anh không được thì anh giận, nói anh rất lợi hại thì anh xấu hổ, đúng là đồ kỳ cục.
Tiết Ngạn mất tự nhiên đỡ eo của cô: “Không giận.”
Lục Giai Giai: “…”
“Em biết anh không giận, anh là đối tượng lợi hại nhất trên đời này.”
“Ừm.” Giọng nói của Tiết Ngạn hơi thay đổi, anh thả Lục Giai Giai xuống: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm, lát sẽ gọi em.”
Anh nhấc cặp chân dài đi vào nhà bếp, bước chân hơi loạn, lưng cũng rất cứng ngắc.
Đôi môi đỏ hồng của Lục Giai Giai không nhịn được mà nhếch lên.
Có đôi khi Tiết Ngạn lưu manh nhưng có đôi khi lại rất đơn thuần.
Lục Giai Giai châm đèn dầu trong nhà, ánh đèn quá tối tăm, cô sợ đọc sách sẽ làm hỏng mắt mình, nghĩ ngợi một chút lại giang rộng tay chân mình trong phòng.
Thời gian cô nằm trên giường quá nhiều, nhất định phải vận động một chút.
Không biết có phải vận động quá độ hay không mà ăn cơm xong đã buồn ngủ, Tiết Ngạn nằm bên cạnh cô, nghiêng người ôm eo cô.
Qua một lúc hai chân anh chống phía trên cô, nhéo gò má mềm mại của cô gái nhỏ: “Không phải nói chồng rất được hay sao? Cảm nhận chút đi, nhé.”
“…” Không phải nói không giận hay sao? Lục Giai Giai biết tối nay nếu như Tiết Ngạn không chứng minh bản thân một chút thì chỉ sợ không ngủ được mất.
Cô nắm cánh tay anh: “Anh không thể nghỉ một chút được sao?”
Hai người lăn lộn nửa tiếng, Lục Giai Giai nhắm mắt muốn đi ngủ.
“Được không?” Tiết Ngạn ôm cô, dán bên tai cô nói chuyện.
Lục Giai Giai sờ lòng bàn tay mình, gật mạnh đầu, cô mơ mơ màng màng nghĩ đến một vấn đề: “Em nghe nói thường tác động bên ngoài hình như sẽ…”
Cô kịp thời phanh gấp, tại sao cô không ngủ đi, lẽ nào tối nay không muốn ngủ sao?
Cái đầu nhỏ của Lục Giai Giai rụt về, dùng tốc độ nhanh nhất ngủ mất.
Tiết Ngạn: “…”