Buổi tối, Trương Thục Vân lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, cô ta ngồi dậy, vỗ một cái vào lưng Lục Nghiệp Quốc: “Anh nói xem liệu mẹ có cho anh công việc này không?”
“Nghĩ tới nó làm gì? Đều là anh em trong nhà, cho ai mà chẳng như nhau.” Lục Ái Quốc nói với giọng buồn ngủ.
“Có thể giống được sao? Bình thường em cũng chẳng cầu gì cả, nhưng cũng phải công bằng đi chứ, anh xem lúc đầu chú hai cho Điền Kim Hoa nhiều sính lễ như thế, còn nợ tiền trong nhà, lúc đó em cũng không nói gì cả, giờ lại kết hôn, em bận tới bận lui cũng không nói gì. Còn có chú tư nữa, chú ấy sắp kết hôn với trí thức Lý rồi, trí thức Lý cũng là con dâu, cô ấy có công việc dạy học, nhẹ nhàng lại có thể cầm tiền, còn không cần ra đồng làm việc, em cũng không oán trách lấy nửa lời, cũng không kêu mẹ bồi thường gì cho phòng cả cả.”
Trong lòng Trương Thục Vân nghẹn một cục tức: “Công việc này có thế nào cũng nên đến lượt chúng ta chứ, bằng không em sẽ khó chịu, cùng là con dâu, sao lại đối xử quá khác biệt như thế.”
Lục Ái Quốc quay người, thấp giọng bảo: “Chuyện của thằng hai em nói còn được, nhưng trí thức Lý cũng không thể nói gì chứ. Nếu như em tốt nghiệp cấp ba không phải đã cho em đi rồi hay sao, chắc chắn cũng không thể cho trí thức Lý.”
“…” Trương Thục Vân cười lạnh: “Nào có tính toán như vậy được? Anh nói nếu như công việc đó bán đi không phải là kiếm rồi hay sao? Sao anh không hiểu ý của em thế nhỉ? Ý em là nhà mình có ba đứa con dâu, chỉ có em là thiệt thòi nhất, em cảm thấy không công bằng, em cảm thấy khó chịu, em cũng muốn hào phóng nhưng em khó chịu.”
Lục Ái Quốc hé miệng: “Nhưng anh cũng không thể nói với mẹ đòi công việc này được, đến khi đó trong nhà làm ầm lên chắc là em vui nhỉ.”
Trương Thục Vân nhịn cơn giận xuống: “Anh là cái thứ khốn nạn, anh hoàn toàn không hiểu ý của em, em thà rằng không có công việc này nhưng nếu đã có việc thì đúng là nên đến lượt nhà mình.”
“Em chẳng biết phải nói với anh thế nào nữa!” Trương Thục Vân kéo chăn lên nằm về giường, cô ta quay lưng với Lục Ái Quốc, khóc nức nở: “Anh cảm thấy em tính toán so đo, nhưng em cũng chẳng tính toán cho em một chút nào cả, đều là vì anh với con thôi.”
Lục Ái Quốc cũng buồn, anh ta chạm lên lưng của Trương Thục Vân: “Đừng nghĩ nhiều như thế, em nói bây giờ chúng ta sống không phải rất tốt hay sao?”
Trương Thục Vân lắc vai: “Anh cút xa một chút cho bà, tôi nhìn thấy anh là phiền rồi.”
Ngày hôm sau, sau khi Lục Giai Giai và Tiết Ngạn ăn sáng xong, không lâu sau Lục Hoa lại tới gọi bọn họ.
Tiết Ngạn đưa Lục Giai Giai tới nhà họ Lục sau đó quay người định đi.
“Anh không vào sao?” Lục Giai Giai dừng lại.
Chuyện hôm qua không phải đã qua rồi sao? Sao Tiết Ngạn trông có vẻ vẫn nghẹn một cục tức vậy.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Củi trong nhà hết rồi, anh về bổ củi, lát nữa sẽ qua đây đón em.”
Anh nhấc chân đi về nhà.
Bực mình vì vợ luôn nói mấy lời mà anh không thích nghe, Tiết Ngạn quyết định hôm nay không đỡ lưng giúp cô nữa.
Anh muốn về nhà bổ củi.
“…” Sao người đàn ông này lại kỳ cục như thế? Lục Giai Giai nhe răng với Tiết Ngạn sau đó quay đầu vào nhà mẹ đẻ.
Lục Hoa cũng quan sát được vẻ khác thường của Tiết Ngạn: “Cô út, chú làm sao vậy ạ?”
“Ôi.” Lục Giai Giai thở ra một hơi, nhưng rất nhanh ánh mắt đã đặt lên người Lục Hoa, cô đặt tay lên vai cô bé: “Tâm trạng của chú có hơi không tốt, cháu cũng có một chút trách nhiệm.”
Lục Hoa sững sờ, chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với Tiết Ngạn khi nào.
Lục Giai Giai vào cửa nhà, mọi người vẫn ngồi ở vị trí của mình như tối hôm qua.
Đám trẻ về phòng làm bài tập, đều là người lớn ở đây bàn bạc.
Lục Giai Giai ngồi xuống bên cạnh mẹ Lục, bà ta nhìn ra phía sau hỏi: “Tiết Ngạn đâu?”
Lục Giai Giai giải thích: “Nhà hết củi, anh ấy về bổ củi rồi ạ, lát nữa sẽ qua đây đón con.”
“Tiểu tử này cũng siêng năng quá, ngày nào cũng tất bật.” Mẹ Lục biết Tiết Ngạn gần như ôm đồm hết mọi việc trong nhà, bà ta dặn dò: “Ngày thường con cũng phải thương nó nhiều hơn, đừng giở thói hờn dỗi, giữa vợ chồng quan trọng nhất là bao dung.”
“Con biết rồi mà.” Lục Giai Giai bĩu môi, tên đàn ông thối Tiết Ngạn này vô cùng ghi thù.
Được rồi, cũng là lỗi của cô, cô hoàn toàn không nên nhắc đến mới phải.
Mẹ Lục gạt mọi người qua một bên, lại hỏi: “Mấy hôm nay bụng thế nào rồi?”
“Tốt lắm ạ, có thể ăn có thể ngủ nên không có cảm giác gì.”
“Con gái mẹ có phúc quá, con xem mấy nhà khác không chỉ nôn mà ngay cả đồ ngon cũng không ăn được.”
“Có khả năng là do thể chất của con tốt.” Lục Giai Giai xoa bụng dưới của mình, càng nghĩ càng cảm thấy đứa trẻ này rất ngoan.
Ngoại trừ thèm ngủ, không thể ngửi mùi khói dầu quá nặng ra thì cô cũng không có triệu chứng gì khác.
Hai người nói tới nói lui, những người khác lại như kiến bò trong chảo nóng.