Buổi tối Lục Giai Giai ăn cơm xong là muốn ngủ, lần này Tiết Ngạn quấn lấy cô, không cho cô ngủ.
Lục Giai Giai duỗi tay đẩy mặt anh: “Không được, muộn quá rồi, nên ngủ thôi.”
“Ừm, đây cũng là ngủ.” Tiết Ngạn có hơi không nhịn được, số đêm chân chính của anh với Lục Giai Giai chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Anh còn chưa nếm được vị ngọt thì Lục Giai Giai đã mang thai.
Tiết Ngạn không ngại phiền mà gần gũi, Lục Giai Giai càng đẩy anh thì anh lại càng sấn vào.
Lục Giai Giai: “…”
Hai người đã lâu rồi không than thiết chân chính, Tiết Ngạn gấp đến mức trên trán đổ mồ hôi.
Qua mùa đông, thôn dân phải ra đồng kiếm công điểm, ban ngày Tiết Ngạn làm việc xong, Lục Giai Giai đều không cho anh tới gần.
Anh chỉ cần đến gần một phân là Lục Giai Giai đã nôn.
Có một lần vừa mới ăn thức ăn đã trực tiếp nhổ ra.
Tiết Ngạn gấp đến độ nhíu mày, cuối cùng bưng bát ra ngoài ăn, buổi tối tắm rửa một lần mới lên giường.
Thường xuyên dày vò như thế, Lục Giai Giai đã mang thai hơn bốn tháng, đang đọc địa lý, vừa mới đọc được vài câu đã cảm thấy bụng mình nhúc nhích.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, cô vén áo lên nhìn.
Bụng cô đã có một độ cung nhỏ, cô đặt tay lên, đột nhiên một luồng sức mạnh nhỏ chạm vào lòng bàn tay cô.
Cả người cô ngây ra, vài giây sau mới phản ứng lại được.
Đây, đây là động thai sao?
Đứa trẻ trong bụng có tính là đang chào hỏi cô không?
Đợi Tiết Ngạn tan làm trở về, Lục Giai Giai hào hứng chạy qua nhưng ngửi thấy mùi trên người anh…
“Ọe…” Cô bịt mũi chạy mất.
Tiết Ngạn: “…”
Anh định đi lên nhưng lại lùi về một bước, hỏi: “Sao thế?”
Lục Giai Giai bám vào khung cửa, cô thấy Tiết Ngạn nhưng không dám lại gần, chỉ có thể trừng mắt, u ám nói: “Con động, vừa rồi nó cử động trong bụng em.”
“Ừm.” Ngoài mặt Tiết Ngạn không có biểu cảm gì nhưng trái tim lại đang đập rất nhanh, anh nhấc chân rồi lại hạ xuống, chi hỏi: “Nó động thế nào?”
“Em cũng không biết.” Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Có khả năng là trở mình chăng.”
Tiết Ngạn chợt nhíu chặt mày lại: “Có đau không?”
“Không đau, nó chỉ động có chút xíu, làm sao em đau được.” Lục Giai Giai bất mãn: “Anh đừng có hung dữ như thế, bằng không đợi nó ra đời chắc chắn sẽ sợ anh.”
Tiết Ngạn quay người đi rửa tay, Lục Giai Giai bám lên khung cửa nhìn anh như cũ.
Người thì vẫn thế nhưng mùi thì lại khác hẳn.
Bây giờ Tiết Ngạn quá hôi.
Anh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai trốn rất xa: “Việc ngoài đồng cũng làm xong cả rồi, anh tư em sắp kết hôn, ngày mai anh sẽ qua đó giúp bọn họ đóng gia cụ.”
“Vậy anh không cần tưới phân nữa sao?” Trên mặt Lục Giai Giai lộ vẻ hưng phấn.
Tiết Ngạn gật đầu.
Đến tối, Tiết Ngạn đổ mấy thùng nước nóng vào trong bồn tắm, anh kêu Lục Giai Giai vào tắm trước.
Lục Giai Giai tắm qua rồi chui lên giường, Tiết Ngạn thì nghiêm túc tắm rửa một lần, Lục Giai Giai thò đầu nhìn thấy anh lại cầm xà phòng của cô lên.
Một cục xà phòng này mua về đều sắp bị Tiết Ngạn dùng hết sạch rồi.
Đây là xà phòng nữ đó.
“…” Tiết Ngạn cảm giác được ánh mắt của cô, động tác hơi dừng lại.
Xà bông trong tay chỉ còn lại non nửa, anh thấp giọng: “Qua vài ngày nữa anh lên thị trấn sẽ mua cái mới cho em.”
“Còn kem dưỡng da nữa.” Lục Giai Giai vội vàng bảo.
“Mua hết.”
Cô cố tình hỏi: “Chồng Tiết Ngạn, ngày nào trên người anh cũng bôi thơm như vậy, không cảm thấy là lạ sao?”
“…” Tiết Ngạn thấp giọng: “Không phải em chê anh hôi sao?”
Không dùng xà phòng tắm hoàn toàn không loại được mùi này, Lục Giai Giai thấy anh là muốn nôn, anh suýt chút nữa phải ngủ ở bên ngoài.
Nếu như anh chạy ra ngoài phòng ngủ, ngày mai mẹ Lục có thể đón Lục Giai Giai về ngay.
Lục Giai Giai không phục: “Không phải em chê anh hôi mà là con chê anh hôi, nó vẫn luôn làm em nôn, em có cách gì được đâu?”
“Đợi em sinh nó ra, anh nhất định sẽ từ từ dạy dỗ nó.” Tiết Ngạn cầm xà phòng chà lên người.
Lục Giai Giai nhíu mày: “Anh không được đánh con, nó cũng không cố tình, rõ ràng là tại anh hôi.”
“Nếu anh không hôi thì em có thể nôn được sao?” Cô trở mình quay lưng lại với Tiết Ngạn: “Là tại anh hôi quá, không liên quan đến hai bọn em.”
Cái đầu nhỏ của Lục Giai Giai rụt vào trong chăn.
“Đừng chui vào trong chăn, lau khô tóc rồi hãy ngủ!” Tiết Ngạn bước ra khỏi bồn tắm, anh lau qua người, sau đó cầm khăn lông khô lên đổi cái khăn lông trên đầu Lục Giai Giai.
“Khô rồi, đã khô rồi mà!” Lục Giai Giai đã buồn ngủ, vừa buồn ngủ là cáu kỉnh.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Nghe lời, không phải em thích em bé trong bụng sao? Nếu em sinh bệnh thì nó cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Lục Giai Giai mím môi, ngồi dậy khỏi chăn, lại dùng khăn lông khô lau tóc.