Tiết Ngạn vuốt một cái, lại tự mình lau hộ cô.
Lúc anh dọn dẹp mọi thứ, Lục Giai Giai đã ngủ mất.
Anh trở mình trên giường, dơ dự một lúc mới sờ lên bụng Lục Giai Giai.
Sẽ cử động sao? Bàn tay to của Tiết Ngạn phủ lên bụng dưới của Lục Giai Giai một lúc cũng không thấy có động tĩnh gì cả.
Anh mím chặt môi lại, rút tay mình về, nhìn chằm chằm về phía bụng cô một lúc.
Sau nửa tiếng, Tiết Ngạn mở trừng mắt lại sờ lên bụng cô.
Vẫn không có động tĩnh như cũ.
Anh rút tay về, qua nửa tiếng sau lại sờ một lần nữa nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào cả.
Khóe môi anh càng mím chặt hơn, anh vừa định rút tay về thì đột nhiên cảm giác bị đụng một cái.
Cả người Tiết Ngạn căng cứng, anh ngây người một lúc, khóe môi vô thức nhếch lên.
Bàn tay to của anh đặt trên bụng dưới của Lục Giai Giai không rời, nhưng cũng không còn động tĩnh như vừa rồi nữa.
Sau khi cho chút thể diện cũng không cho thêm nữa.
Tiết Ngạn mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ, đến ngày hôm sau Lục Giai Giai ngủ đủ rồi, lại hào hứng nói với anh chuyện thai động hôm qua: “Nó thật sự biết cử động đó, hơn nữa còn đạp hai cái, chồng Tiết Ngạn, anh qua đây sờ thử đi.”
Tiết Ngạn lạnh lùng liếc qua một cái, lại cúi người tiếp tục bổ củi: “Không sờ, trời vẫn còn lạnh, em mặc quần áo vào cẩn thận, gió vào dễ bị cảm.”
“Hừ, anh cũng không kích động tí nào là sao.” Lục Giai Giai bĩu môi, cô nói tiếp: “Nó thật sự biết đạp đó, hôm qua em cảm giác được.”
“Anh biết rồi.”
“…” Lục Giai Giai muốn cắn anh một cái.
Cô không chịu từ bỏ: “Anh thật sự không muốn sờ thử sao?”
Tiết Ngạn vẫn không đả động gì cả: “Trời quá lạnh, buổi tối sờ sau.”
Lục Giai Giai: “…”
“Anh lên thị trấn một chuyến, buổi chiều mới về, em ngoan ngoan đừng chạy lung tung.”
“Em biết rồi.” Lục Giai Giai học theo anh.
Tiết Ngạn không có cách nào khác đành đưa cô về nhà họ Lục.
Cộng thêm cả Điền Kim Hoa thì mẹ Lục đã đón ba đứa con dâu, tất cả đều đâu ra đấy.
Thấy Lục Giai Giai về nhà, bà ta kéo người vào nhà: “Đây đều là kích cỡ quần áo trẻ con mà mẹ tìm cho con, còn có giày nhỏ nữa, mẹ đã bàn bạc với chị hai con rồi, kêu nó dạy con làm.”
“Nhỏ như vậy ạ?” Lục Giai Giai cầm khuôn giày lên.
“Chỉ nhỏ như vậy thôi, con làm thêm hai đôi tất, lúc trẻ con mới sinh được tám, chín tháng, khi ấy vẫn còn nóng, chắc hẳn không cần đi giày, làm hai đôi tất dày là được.”
“Vậy có phải làm cả tã nữa không?” Lục Giai Giai chợt nghĩ đến hình như trẻ con còn tè với ị nữa mà, cô nhìn khuôn giày trong tay.
Ghét bỏ thì cảm thấy áy náy, mà không ghét bỏ thì lại cảm thấy con chắc chắn rất thối.
Mẹ Lục lấy một chồng mảnh vải nhỏ trong tủ ra: “Đây đều là tã đám trẻ trong nhà từng dùng, sau khi dùng nước sôi luộc qua thì để ở chỗ mẹ, vừa mềm vừa thoải mái, để dự phòng trước, xem còn có sự lựa chọn nào khác hay không.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Mẹ Lục cảm thán bảo: “Đợi anh tư con kết hôn là trong nhà chỉ còn lại anh ba con thôi, nó với Tiết Ngạn sêm sêm tuổi nhau, Tiết Ngạn đã sắp có con rồi mà anh ba con vẫn còn độc thân.”
“Không phải anh ba gửi thư nói sắp về rồi sao?” Lục Giai Giai muốn nói kêu anh ba đi xem mắt đi, nhưng bây giờ xem mắt cũng chỉ gặp một lần chứ không tiếp xúc nhiều.
Hơn nữa anh ba quanh năm không ở nhà, nếu như chị ba muốn theo anh ta nhất định phải tòng quân, nhưng anh ba lại ở tiền tuyến, rất gian khổ.
Dù sao đều là không công bằng với cả hai bên, cô vẫn hy vọng anh ba có thể tìm được người mà anh ta thích.
Mẹ Lục bĩu môi: “Hôm trước lại gửi thư về, nói phải kéo dài thêm nửa tháng nữa, hình như lại xảy ra chuyện nên nó không về được.”
“Con nói xem, sao chuyện gì cũng đến phiên nó thế chứ? Ngay cả về nhà một chuyến cũng không được.” Mẹ Lục đã hơn một năm rồi chưa gặp Lục Kính Quốc.
Có đôi khi bà ta không dám nghĩ đến đứa con trai này, càng nghĩ càng lo lắng.
Đôi mắt của Lục Giai Giai cay xè, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào.
Ai cũng biết bỏ phần nhỏ để lấy đại cục làm trọng, nhưng bây giờ mẹ Lục chỉ là một người mẹ ruột.
Nói câu này chỉ là lực bất tòng tâm.