Tiết Ngạn cũng nở nụ cười đáp lại: “Yên tâm đi, tuy gần đây Giai Giai thèm ngủ nhưng tôi nằm bên cạnh cô ấy, nhất định sẽ không để cô ấy quên mất, gần đây Giai Giai thích ăn cơm tối nấu, có thời gian anh ba cũng có thể tới nếm thử.”
Lục Giai Giai: “…” Đừng có trà xanh nữa, cứ trực tiếp đánh nhau luôn đi.
Đôi mắt của cô cẩn thận thăm dò: “Hay là tối nay các anh ra sau núi đánh nhau một trận đi?”
“Nói lung tung gì thế? Anh với Tiết Ngạn có gì mà phải đánh nhau?” Lục Kính Quốc dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của Lục Giai Giai.
“Anh sẽ không ra tay với anh ba đâu!” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn động tác của Lục Kính Quốc với vẻ lạnh lùng.
Lục Giai Giai cảm giác thấy Tiết Ngạn khác thường, cô chậm rãi rụt người vào chăn.
Lục Kính Quốc còn đang xoa đầu cô, Lục Giai Giai ngại vì cảm động trước đó nên nhịn lại, không muốn đối phương không phanh được tay.
Cô quay mặt đi, vỗ tay một cái, giận dỗi bảo: “Lục Kính Quốc, anh đừng quá đáng, tóc em đều bị anh sờ bết cả rồi, anh có biết bây giờ trời lạnh, em gội đầu rắc rối bao nhiêu không.”
“Còn nữa, hai người các anh nói không đánh nhưng nếu như để em biết các anh lén lút đánh nhau, em sẽ nói với mẹ, kêu mẹ vả hai người các anh sưng vù mặt!”
Làm màu, cho các anh làm màu đấy.
Lục Kính Quốc: “…”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Kính Quốc ho khan một tiếng: “Đến giờ cơm rồi, vậy anh ra ngoài trước nhé.”
Anh ta quay người rời đi, Lục Giai Giai mặc xong quần áo xuống giường định ăn cơm, cô cúi người nhìn đồ mà anh ba tặng.
“Vậy mà anh ba lại tặng một lúc ba bình sữa bột mạch nha.” Lục Giai Giai giơ tay lấy ra đặt lên giường, lại lấy đồ ra ngoài: “Còn có táo đỏ, mật ong, kẹo sữa, tổ yến, bánh quy…”
Đôi mắt của cô lại đỏ hoe.
Lục Kính Quốc biết cô mang thai ngay lập tức không còn trách móc nữa mà sợ cô hại cơ thể, chạy xa như vậy mua đồ bổ cho cô.
“Đừng nhìn nữa, đi ăn cơm thôi.” Tiết Ngạn kéo Lục Giai Giai dậy, anh khó chịu, anh rất khó chịu.
Anh ba này vừa về đã giành mất rất nhiều sự quan tâm của Lục Giai Giai.
Tối nay mẹ Lục làm một bữa cơm tối phong phú, món thịt nào cũng xào qua một chút, không kém lúc đón tết là bao.
“Thằng ba về rồi, mẹ cũng yên tâm, nhiều năm như thế một mình thằng ba ở bên ngoài chịu khổ.” Hôm nay mẹ Lục vô cùng hào phóng, còn rót mấy chén rượu nhỏ: “Nào, thằng ba, nếm thử tay nghề của mẹ đi, ngày thường không phải con thích ăn cơm mẹ nấu nhất hay sao?”
Trương Thục Vân nói: “Đúng đó chú ba, may mà chú vẫn luôn cho người trợ cấp về cho gia đình, đám trẻ mới được ăn ngon như thế.”
Trong lòng Lục Kính Quốc nghi ngờ nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì: “Em giúp gia đình là chuyện nên làm, chủ yếu là giúp cha mẹ và em gái, chỉ cần bọn họ tốt thì em không có yêu cầu gì cả.”
Mẹ Lục gắp một miếng thịt thỏ cho Lục Kính Quốc: “Nếm thử món này đi.”
Lục Kính Quốc cũng gắp mấy miếng thịt cho cha Lục và mẹ Lục, sau đó bảo: “Mọi người đều ăn đi.”
Lục Giai Giai sợ hai người này lại võ mồm tiếp nên vội vàng gắp mấy miếng thịt cho Tiết Ngạn: “Anh mau ăn đi.” Bớt nói lại.
“Anh ba, anh cũng ăn đi.” Lục Giai Giai lại gắp vài miếng thịt cho Lục Kính Quốc.
Nét mặt của anh ta giãn ra.
Lục Giai Giai vừa ăn cơm mà mẹ Lục nấu là không rảnh quản hai người bọn họ nữa, tập trung ăn cơm của mình.
Bây giờ cô ăn rất được, sau khi gặm một cái đùi thỏ nữa, Tiết Ngạn lấy bát của cô đi: “Không thể ăn thêm nữa, buổi tối ăn nhiều không tốt.”
Lục Giai Giai mím môi, ngoan ngoãn đẩy cái bát đi.
Bản thân cô cũng rất sợ đứa trẻ quá to sẽ không dễ sinh nên chỉ có thể nghe lời Tiết Ngạn.
“Quả thật ăn nhiều quá rồi.” Mẹ Lục đặt cái đĩa cách xa Lục Giai Giai một chút, bà ta dặn dò Tiết Ngạn: “Lát nữa con dẫn nó ra ngoài đi dạo cho tiêu thực.”
Lục Kính Quốc ở bên cạnh mở miệng: “Lát nữa con dẫn em đi, con với em đã rất lâu rồi chưa gặp, vừa vặn có thể nói chuyện.”
“Vậy hôm nay em đi với anh ba.”
Sắc mặt của Tiết Ngạn hơi khó coi.
Lục Giai Giai lại quay đầu nhìn Tiết Ngạn: “Chồng Tiết Ngạn, anh về phòng sớm một chút làm ấm chăn giúp em, đi dạo về là em muốn ngủ ngay.”
Tiết Ngạn chợt không còn ghen như thế nữa, Lục Kính Quốc lại lộ ra vẻ mặt cải trắng nhà mình bị heo gặm mất.
Hai người ra ngoài, Lục Giai Giai đi đằng trước, Lục Kính Quốc đi phía sau cách một, hai bước.